Nơi Trú Ẩn
Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu đã gần như hoàn toàn tắt. Bóng tối bao phủ mọi thứ, và nhóm Lâm, Thảo, Tuấn, Mai, và Nam cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát.
Lâm và Thảo đã đi qua một loạt các hành lang hẹp, giờ đây đã mệt mỏi và kiệt sức. Họ đã đi qua những căn phòng đầy bụi bặm và các dấu hiệu kỳ lạ trên tường, nhưng không tìm thấy lối ra. Cuối cùng, họ phát hiện ra một cánh cửa gỗ cũ kỹ, có vẻ như đã lâu không được sử dụng.
“Có lẽ đây là nơi trú ẩn tạm thời,” Lâm đề nghị, mở cửa và bước vào.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt khi mở ra, lộ ra một căn phòng nhỏ hẹp nhưng có vẻ như khá sạch sẽ so với những phần khác của hang động. Phòng này có một số đồ đạc cũ, như một cái giường gỗ cũ và vài chiếc ghế, cùng với một số vật dụng cần thiết. Một chiếc lò sưởi nhỏ nằm ở góc phòng, tuy nhiên không còn than củi để đốt.
“Có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây,” Thảo đề nghị, thở phào nhẹ nhõm. “Tại đây ít nhất chúng ta có thể kiểm tra lại các vết thương và lập kế hoạch.”
Lâm gật đầu đồng ý. Cả hai cố gắng dọn dẹp một chút và sử dụng những dụng cụ còn lại trong phòng để tạo ra một nơi nghỉ ngơi tạm thời. Họ nấu một chút nước bằng cách đun sôi trên chiếc lò sưởi, hy vọng sẽ giúp họ giữ được sức lực.
Trong khi đó, Tuấn và Mai đã bị dọa nạt bởi bóng ma mờ ảo trong căn phòng nhỏ hẹp mà họ đã tìm thấy. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục di chuyển, nhưng mỗi bước đi của họ đều trở nên mệt mỏi hơn.
“Chúng ta cần phải tìm lối ra thật nhanh,” Tuấn nói, ánh mắt lo lắng.
“Đúng vậy. Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm được đường khi mà tất cả đều giống nhau?” Mai hỏi, cảm thấy hoang mang.
Họ tiếp tục đi qua những hành lang tối tăm và bí ẩn, hy vọng rằng sẽ tìm thấy dấu hiệu của nhóm còn lại hoặc một lối ra an toàn.
Nam, người ở lại trung tâm phòng, đang cố gắng giữ bình tĩnh. Anh tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng rộng lớn, nhưng mỗi dấu hiệu mà anh tìm thấy dường như chỉ dẫn đến những phần u ám hơn của hang động. Anh cảm thấy mình như đang bị theo dõi, nhưng không thể xác định được nguồn gốc của cảm giác đó.
“Phải có cách nào đó để tìm được nhóm của mình,” Nam nghĩ, vừa quan sát xung quanh. “Có thể mình cần phải quay lại và thử tìm kiếm theo hướng khác.”
Lâm và Thảo đã tạm thời yên tâm hơn trong căn phòng trú ẩn của họ. Họ tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi và kiểm tra các vết thương. Trong lúc đó, Thảo kiểm tra một số sách cũ và đồ đạc còn lại trong phòng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ hiểu rõ hơn về nơi họ đang ở.
“Những sách này có vẻ như rất cũ,” Thảo nói, lật qua các trang sách. “Có thể chúng chứa thông tin về hang động này.”
Lâm cũng xem xét một số bức tranh treo trên tường, chúng mô tả các cảnh vật kỳ lạ và các hình vẽ ma quái. “Có vẻ như nơi này đã từng là một nơi trú ẩn bí mật,” Lâm nói. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó hữu ích.”
Dù trong căn phòng trú ẩn tạm thời này có vẻ như khá an toàn, nhưng Lâm và Thảo vẫn cảm thấy lo lắng về số phận của các thành viên còn lại trong nhóm. Họ không biết rằng Tuấn, Mai và Nam đang gặp khó khăn và lạc lối trong những phần tối tăm hơn của hang động.
Thời gian trôi qua, và họ không nhận được bất kỳ tin tức nào từ các thành viên bị lạc. Lâm quyết định rằng họ cần phải tiếp tục tìm kiếm và cố gắng kết nối với các nhóm khác nếu có thể.
Trong khi đó, Tuấn và Mai đã tìm thấy một căn phòng khác trong hệ thống hang động. Căn phòng này có vẻ như là một phòng điều khiển cũ, với nhiều thiết bị lạ mắt và một số tài liệu cũ. “Có thể đây là nơi chúng ta có thể tìm thấy thông tin về hang động,” Tuấn nói, xem xét những tài liệu.
Nhóm của họ đã bị chia rẽ và lạc lối trong mê cung tối tăm này. Họ cần phải nhanh chóng tìm được lối ra và tìm lại nhau trước khi quá muộn.
Đăng bởi | Raisingstar |
Thời gian |