Chú Gà Chọi Phẫn Nộ (1)
Hàn Liệt vẫn đang trầm tư suy ngẫm về mớ công phu kỳ quái kia thì Trần Nghiên Phi cuối cùng cũng ăn xong bữa.
Cô đơn giản lấy khăn giấy lau miệng, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào Phan Thiếu Hàng: “Lúc nãy sợ cậu làm tôi mất khẩu vị, giờ thì nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Gì cơ?!”
Phan Thiếu Hàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Câu mở đầu của nữ thần đã ngầm báo hiệu một điều không mấy tốt đẹp.
Không để tâm đến phản ứng của hắn, Trần Nghiên Phi lạnh lùng ném ra những lời đã chuẩn bị sẵn: “Tính từ tiểu học đến giờ, chúng ta làm bạn cùng lớp được năm năm. Sau đó, thời cấp ba mới dọn về cùng khu. Thực ra giữa hai chúng ta cũng chỉ có ngần ấy quan hệ.
Những chuyện hồi tiểu học, tôi không nhớ rõ. Học chung cấp ba được một năm rưỡi, chúng ta nói chuyện với nhau đến được một trăm câu không?
Cậu từng rủ tôi đi chơi riêng, có lần nào tôi đồng ý chưa?
Chưa hiểu ý tôi à?
Việc cậu nhất quyết chọn chung trường và ngành học với tôi là quyền của cậu. Nhưng tôi thấy phiền phức.
Nói thẳng ra, giữa chúng ta chẳng có gì cả. Cậu dựa vào đâu mà luôn can thiệp vào cuộc sống của tôi?
Còn chuyện thanh mai trúc mã, tôi từng công nhận bao giờ chưa?
Cậu giả vờ không hiểu bao nhiêu lần rồi, hôm nay tôi nói rõ cho cậu biết: Phan Thiếu Hàng, chúng ta không hợp nhau. Cậu đừng tốn thời gian nữa.
Nếu đến lúc nhập học cậu vẫn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ để bố tôi đến nói chuyện tử tế với chú Phan.”
Cô ngừng lại một nhịp, rồi dứt khoát kết luận: “Thế nhé. Tránh đường, tôi đi vứt rác.”
Chết tiệt thật!
Cô nàng này quá dữ dội…
Hàn Liệt sững sờ.
Trần Nghiên Phi, cô gái luôn tỏ ra mềm mỏng, đáng yêu, hóa ra trong lòng lại ẩn giấu phong thái của một nữ tổng tài bá đạo?
Cái cảm giác đối lập này đúng là không đùa được.
Hàn Liệt đang miên man cảm thán thì bỗng nghe thấy tiếng thở phì phò nặng nề từ đối diện.
Ngước mắt lên, hắn thấy Phan Thiếu Hàng mặt đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt, trông chẳng khác gì một con sói con vừa bị thương.
Hàn Liệt không định châm chọc thêm. Chuyện này không cần thiết.
Trần Nghiên Phi đã xử lý quá gọn ghẽ rồi.
Hắn thu lại ánh mắt, bình thản cúi đầu tiếp tục lật sách, chuẩn bị giết thời gian.
Ý tưởng này rất hay, chín chắn và lý trí.
Nhưng Hàn Liệt đã hoàn toàn đánh giá thấp một điều—cái dáng vẻ dửng dưng của hắn trong mắt một “chú gà chọi” đang tức điên sẽ gây ra bao nhiêu sát thương.
Trong đầu Phan Thiếu Hàng, mọi chuyện rắc rối này đều do Hàn Liệt gây ra.
Nếu hắn không ngồi đối diện, không ăn mì hộp, không mang đùi gà đến cho Trần Nghiên Phi…
Thì chúng tôi vẫn là thanh mai trúc mã như trước!
Tất cả là lỗi của thằng bốn mắt này!
“Mày phá hỏng mối quan hệ của tao rồi lại còn tỏ ra vô can? Cái vẻ mặt bình thản đó là ý gì hả?!”
Phan Thiếu Hàng tức đến cực điểm, càng nhìn Hàn Liệt càng điên tiết.
Thực ra, bản thân hắn cũng không nghĩ thấu đáo được cơn giận này đến từ đâu.
Hắn không thực sự ghét khuôn mặt của Hàn Liệt, mà là ghét vẻ bình thản trên khuôn mặt ấy—thứ mà hắn đã thấy trên Trần Nghiên Phi lúc cô kiên quyết từ chối mình.
Biểu cảm đó như khắc sâu vào tâm trí hắn, không ngừng gợi lên nỗi sợ hãi rằng mình đã mất cô mãi mãi, cùng với sự sỉ nhục và phẫn uất.
Nỗi sợ càng lớn, sự sỉ nhục và cơn giận càng bùng cháy dữ dội.
Cơn thịnh nộ như sóng dữ, nhanh chóng nhấn chìm lý trí của Phan Thiếu Hàng.
Hắn đột ngột chỉ tay thẳng vào mặt Hàn Liệt, hét lớn: “Đứng dậy!”
Hàn Liệt ngẩng đầu lên, mặt đầy ngơ ngác: “Gì cơ?”
Phan Thiếu Hàng càng thêm kích động: “Tao bảo mày đứng dậy ngay!”
Hàn Liệt vừa định phản ứng thì bất ngờ cảm thấy một cơn đau nhói ở mạng sườn.
Khốn nạn thật!
Hắn điên rồi sao?!
Hàn Liệt bị Phan Thiếu Hàng đạp mạnh một cú vào hông, cả người sững lại.
Trong đầu hắn vẫn đang ở trạng thái của một người trưởng thành sau mười năm lăn lộn, nơi mọi mâu thuẫn đều được giấu kín sau những ánh đao bóng kiếm vô hình. Không ai dùng đến nắm đấm nữa.
Nhưng đây là năm 2013. Đối diện hắn là một cậu ấm từ một thị trấn nhỏ, từng là "ông trùm" thời trung học.
Phan Thiếu Hàng chơi theo luật của tuổi trẻ, chứ không phải quy tắc của người lớn.
Phải mất vài giây, Hàn Liệt mới hoàn toàn nhận thức được—ồ, mình vừa bị đánh.
Lửa giận lập tức bùng lên dữ dội.
Đăng bởi | haithien0211 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |