kẻ quái lạ
Ánh hoàng hôn đang dần hạ xuống cuối chân trời xa xa. Sau những hàng cổ thụ cao lớn, từng tia sáng dường như đang cố gắng níu giữ lấy những giây phút vinh quang còn lại vì biết rằng thời gian không còn nhiều nữa.
Nhưng, dường như chợt nhận ra những vùng vẫy ấy là vô nghĩa, càng nghĩ càng không can tâm, chúng tuyệt vọng phản kháng một lần cuối bằng tất cả những gì tinh tuý nhất gay gắt nhất.
Bầu trời đang dần biến dạng vì phải phản chiếu lại cuộc đấu tranh tâm lý của tự nhiên ấy, một vùng trời rộng lớn giờ đây đỏ như luyện ngục, như chìm đắm, tắm rửa trong máu tanh hôi. Khung cảnh tuyệt mỹ mà thê lương ấy như vươn lại trên những cánh chim mỏi, lại như vô tình đè nặng lên tâm trạng của những kẻ hữu tình....
Con đường lên núi hôm nay thật vắng vẻ, tiếng bước chân cũng vang hơn. Âm thanh ấy, tiếng ma sát của đế giày ai đó trên mặt đường đầy sỏi cứ " cộp" "cộp" vang lên thật không có quy tắc, trật tự nào, nó hỗn hoạn, tuỳ tiện vô cùng.
Theo nơi giao thoa của những tiếng " cộp" ấy, khung cảnh như đang dần thu nhỏ lại. Dưới ánh chiều phản xạ một bóng lưng gầy gò,hiu hắt, kẻ quấy rối sự yên tĩnh nơi phố vắng đang bước từng bước nặng nề, lững thững. Kéo theo trên mình một bộ đạo phục màu tím rộng thùng thình, trang trí thêm một đường rạch dài nơi vị trí ngực áo. Có một vết thương ghê rợn dài sọc ẩn hiện trong mảnh áo mỗi khi gió thổi làm nó phất phơ.
Đi chung với vết thương đó, từng giọt máu rỉ rả, rồi cuối cùng len lỏi theo chiều hướng trọng lực tụ lại nơi đáy vết thương, nhỏ giọt phủ xuống lối đi, chỉ thấy giọt máu rơi xuống ấy nhanh chóng mất hút vì mặt đất làm nó khô lại. Giờ đây mặt đất hoá thân thành một tấm bọt biển, tham lam hút lấy từng giọt máu của hắn để tẩm bổ lại hành tinh tàn lụi này. . .
Ông trời có vẻ rất thích chơi đùa với những kiếp lầm than, những lúc như thế này người ta chỉ mong sao cho thật khô ráo để có thể an tâm hoạt động những lịch trình đã vạch ra cho một buổi tối đầy thư giãn. Nhưng không, không bao giờ có chuyện gì suông sẻ như ý được, chỉ thấy trên đường đi có thật nhiều, thật nhiều những chấm đen lấm tấm xuất hiện, và rồi càng ngày càng nhanh hơn, càng nhiều hơn.
Đất đai không kịp thấm nhuần với tốc độ ấy, chúng bắt đầu hiện rõ thân mình, hoá ra những thứ " Chấm đen" ấy lại là những giọt mưa chiều, một cơn mưa dưới vòm trời đỏ rực, từng hạt, từng hạt mưa rơi xuống, vỡ tan vào lòng đất mẹ, lại cũng có những giọt mưa vươn vãi trên nóc nhà, trên ngói lá....
Mà lại có vài giọt mưa nghịch ngợm, không biết vô tình hay cố ý lại "hạ cánh" trên người của "kẻ kì lạ" kia, trên vai, trên tóc, trên vạt áo, và cả trên miệng vết thương...
Có số ít bị gió thổi tấp vào mặt hắn, hắn ngửa mặt cảm nhận được chút gì đó đau nhói như thể ông trời đang nở nụ cười cợt nhả với số phận đắng cay, nỗi gào khóc thảm thương nơi tâm linh của hắn...
Lúc này, trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt từ đầu đến giờ vẫn đang nhắm hờ vì cơn đau nơi ngực, đã hơi mở ra, có lẽ chúng ta đã đúng, ánh mắt ấy đáng ra không nên tồn tại, nó lạnh lẽo, tuyệt vọng, nó xoáy sâu, thấm nhuần cả đôi mắt, tựa hồ ngay cả những tia sáng ngoài kia đôi mắt này cũng có thể nuốt trọn mà không tràn mảy may.
"Bốp"tiếng vang lảnh lót nhưng có thể cảm nhận được người bị gõ sẽ vô cùng xót xé tan cái u tịch.
"Thằng nhóc này, còn không mau về nhà, cơm nấu xong từ nãy, tí nữa cơm lạnh là ngươi sẽ phải rửa bát một tuần đó nghe chưa hả?". Âm thanh nghe như tiếng phụ huynh lải nhải với đứa con mê chơi quên về của mình đang diễn ra với kẻ kỳ lạ kia, một thanh niên tầm cỡ 18 19 tuổi một tay cầm dù, tay còn lại cốc đầu, miệng thì phun hương thơm mắng kẻ kỳ quái. Điều đáng nói là hắn lại không có vẻ phảng kháng, ngược lại mang bộ dáng đứa bé làm sai đang cúi đầu nhận lỗi nghe mắng, khoé miệng lại có chút cong lên nét mỉm cười.
"Phải, phải, giờ lên ăn thôi không là sẽ nguội" kẻ quái dị ấy mặc kệ vết thương đang hở kia mà phi tốc phóng vào nhà ngồi ăn phần cơm duy nhất còn đang bốc khói trên bàn. Vừa ăn vừa tấm tắc hôm nay cơm ai nấu mà ăn được phết, bình thường khứa đại sư huynh tăng động kia nấu như cám heo vậy.
Dường như đã nhận ra vấn đề đó qua nét mặt của kẻ quái dị, thanh niên kia xạm mặt lại :
" Ăn nhanh nhanh rồi phắn đi tắm rửa sơ cứu và ngủ đi, cơm là do nhỏ đệ tử mới của sư phụ nấu đấy, sáng lo mà ra chào hỏi. Suốt ngày cứ vác xác qua chỗ mấy thanh niên chơi gà có ngày hư thân ".
Kẻ quái dị cắm đầu vào ăn cho hết bữa, nghe lời làm theo, dù có hơi phiền cái tính lải nhải của khứa sư huynh, nhưng vắng cái mỏ của hắn lại thấy thiếu thiếu.
"Bọn nhõi này đúng là không bao giờ làm người khác bớt lo, vậy mà lão già suốt ngày cứ bảo kỳ tài ngút trời vạn năm khó gặp gì, kỳ hòm ngút trời còn nghe được".
Lầm bầm càu nhàu là thế, thanh niên cũng bắc cái ghế ngồi xuống bàn, trên nét mặt vẫn không tự chủ hiện ra vẻ lo lắng.
Thanh niên này gọi là Hoàng Dương, hắn là một kẻ vô danh vô tính, mồ côi, vô tình được ông sư phụ cưu mang về ngọn núi nhỏ này, Hoàng là hoàng đô, nơi mà hắn và ông gặp nhau, Dương là chỉ thời gian buổi sáng, sư phụ hắn là một bậc thầy đặt tên nên rặn ra được cái tên giống con người như thế là khá lắm rồi.
Dương là đại sư huynh của cái núi nhỏ này, ngoài hắn ra thì còn hai sư đệ và một sư muội nữa, hai sư đệ thì là môt cặp song sinh nhưng tính khí lại cách nhau một trời một vực, có một điểm chung là vô cùng kiêu ngạo, không đâm vào tường là sẽ không ngừng lại. Còn sư muội, là thành viên mới là cái thành quả mới của việc bay nhảy tùm lum xong thấy đứa nào hợp làm đồ đệ là cái văn: ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, hợp với tu đạo được mang ra mà không cần quá trình suy nghĩ, nạn nhân bị lão ta lừa cũng nhiều lắm, cụ thể là 4 đứa đang ở trên núi đây...
Sơ lược về cái mỏm núi nhỏ này là thế, rộng hơn một tí thì nơi đây là một thế giới khá thú vị mang tên Cổ Linh, từ năm sáu tuổi thì trong não các đứa bé sẽ lòi ra một thứ gọi là Mắt Hồn, là cội nguồn sức mạnh cả nhân ở thế giới này.Theo tuổi ngày càng lớn, mức độ rèn luyện và phát triển của bản thân thì sức mạnh của mỗi Mắt Hồn lại phát triển khác nhau.
Mắt Hồn là một loại năng lực của bất kỳ một ai, khi giết hạ quái thú có thể triệu hồi ra quét lại xác lấy hình chiếu của quái thú đó, chuyển thành một dạng hạng mục có thể cung cấp kỹ năng, và giới hạn số lần quét là 3 cho mỗi thứ hạng phân bậc.
Đặc biệt, sau ba lần quét, chỉ được phép chọn một trong ba mục đã quét để tham gia vào phát triển thêm mục gốc. Hạng mục được chọn đầu tiên sẽ được lấy làm mục gốc, những hạng mục thêm ở các thứ bậc sau sẽ là nhánh, phát triển thành những đặc trưng khác nhau, kỹ năng khác nhau. Chỉ được phép chọn một lần duy nhất, không thể thay đổi nếu đã chọn.
Có những tổ hợp phát triển sẽ vô cùng mạnh, nhưng cũng sẽ có những tổ hợp xong rất tào lao nên phải cân nhắc kỹ, điều này tạo ra sự khác biệt giữa người này và người kia.
Các cấp bậc sức mạnh của thế giới Cổ Linh từ thấp đến cao: F,E,D,C,B,A,S,SS,SSS, Hoá Cực và cao nhất là Vô Cực cảnh.
Kẻ mạnh thì dời non lấp bể, kẻ yếu thì dời nhà né mấy cuộc chiến. Dương không biết sư phụ đang ở mức nào, hắn nghĩ lão khoảng S hoặc SS gì đấy, còn cao hơn hả, haha cao hơn mà ở cái núi nhỏ như lỗ mũi này á? không thể nào!
Đăng bởi | Kiếm-Tử |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |