Thương Vân Đồ (2)
"Ra là vậy!"
Đang khi nói chuyện, gợn sóng nhấc lên, Lạc Thiên thanh âm tại thời khắc này truyền đến.
Vào đi!"
Trong nháy máy, từng bóng người lần lượt nhảy lên không trung, bước vào không gian.
"Trường Sinh, nếu như gặp nguy hiểm, có thể đến tìm sư tỷ, sư tỷ sẽ bảo hộ ngươi!"
Cách đó không xa, một đạo thanh âm mị hoặc vang lên.
Chính là Liễu Khuynh Thành, trên mặt nàng còn mang theo ý cười.
"Đa tạ sư tỷ!"
Lục Trường Sinh đáp lại.
Diệp Thiên Dịch cười nói: "Nhân duyên của ngươi cũng không tệ!"
"Huynh cũng đừng suy bụng ta ra bụng người!"
"Ngươi mang theo lá bùa này, nó có thể cảm ứng được vị trí của ta cùng Đại sư huynh, nếu như gặp phải nguy hiểm thì lập tức đốt nó, chúng ta sẽ tìm đến ngươi!"
Diệp Thiên Dịch dặn dò một phen, đưa cho Lục Trường Sinh một lá bùa.
Lục Trường Sinh gật đầu.
Sau khi tiến vào bí cảnh, tất cả mọi người sẽ bị phân tán, ngẫu nhiên rơi vào các nơi khác nhau.
Theo đám người đi vào, Lục Trường Sinh cũng động thân.
Thạch Phong đứng nhìn từ xa, một mực bất động thanh sắc, sau khi nhìn thấy hết thảy, hắn tràn đầy oán niệm đi theo vào, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ chuyện lúc trước.
Rất nhanh, bốn phía trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy vị phong chủ, trưởng lão, cùng với những người đi theo người bên ngoài tới.
Vài vị trưởng lão của Huyền Thiên tông cũng đến, bọn hắn nhìn về phía lối vào, khóe miệng nổi lên ý cười, tựa hồ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Một lão giả cũng nhìn về phía đó, thần sắc bình tĩnh, chính là lão nhân của Túy Nguyệt Hiên.
Mạnh Lãng đứng ở một bên, cũng không nói cái gì.
Chỉ chờ sau khi kết thúc, mang Lạc Tiêm Linh về Thần Tiêu Tông.
Trong lúc hắn đang thưởng thức kiệt tác của mình, đứng trên một tòa cô phong lẳng lặng chờ đợi Tụ Linh Trận hội tụ linh khí.
Đột nhiên hắn phát giác được cái gì, trong lòng sinh ra nghi hoặc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một quyển quyển trục đập vào mi mắt.
Lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, căn bản không để cho hắn kịp phản ứng, trực tiếp đập vào trên đầu hắn.
Theo một tiếng vang lớn, hắn đâm xuống đất, một vết nứt lan rộng ra, tạo thành một hố sâu, toàn bộ đầu cắm xuống đất, trong hố chỉ còn lại nửa thân người.
Lực trùng kích mạnh đến nỗi hắn không thể đứng vững, cả người rơi xuống ngọn cô phong, ngã chổng vó.
Theo một tiếng vang thật lớn, hắn đâm xuống mặt đất, một vết nứt theo đó lan, tạo thành một cái hố sâu, toàn bộ đầu cắm xuống mặt đất, trong hố chỉ còn lại nửa người.
Hết thảy xảy ra quá bất ngờ, khiến cho người ta không kịp trở tay, ngay cả với cảnh giới của Lục Trường Sinh cũng suýt chút nữa không chịu nổi.
Nếu không phải nhờ Vạn Kiếp Tiên Thể, chỉ một đòn này cũng đủ để khiến hắn nuốt hận Tây Bắc!
"Tên vương bát đản nào đánh lén ta!"
Lục Trường Sinh gầm thét, giãy dụa đem đầu rút ra, pháp lực tuôn trào, tạo ra gợn sóng mạnh mẽ, thần thức đảo qua bốn phía, muốn tìm ra kẻ đánh lén.
Nhưng không có bất kỳ phát hiện nào, hết thảy đều yên tĩnh, không có cái gì bấtthường, ngoại trừ quyển trục bên người, cũng không còn cái gì khác.
"Không có ai?"
Lục Trường Sinh nhíu mày, nhìn về phía quyển trục, đưa tay nhặt lên, cẩn thận quan sát một hồi rồi, hơi khó tin nói: "Ta bị thứ này đập trúng sao?"
Hắn cảm thấy hơi khó tin, chậm rãi mở quyển trục ra, nguyên bản tưởng đây là cuốn bí tịch gì đó, nhưng trong nháy mắt mở ra, cả người hắn sững sờ tại chỗ.
Trong cuốn trục là một bức sơn đồ tuyệt mỹ, vô số sơn phong hiện lên trong đó, mây trắng bồng bềnh như những dải lụa mềm mại, vắt ngang qua bầu trời xanh thẳm.
Tuy chỉ là bức tranh, nhưng lại giống như chân thực tồn tại, nguy nga tráng lệ, không khí rộng lớn ập thẳng vào mặt, hiện lên vẻ phi phàm, khiến người ta nhìn mà than thở.
Mà vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Trường Sinh lập tức chấn kinh.
"Đây là. . . Thương Vân Đồ? Cứ như thế mà nện trên đầu ta?"
. . .
Nhìn cuốn trục đồ trong tay, Lục Trường Sinh rơi vào trầm tư.
Người khác phí hết tâm tư, dùng mọi loại thủ đoạn vẫn không tìm được Thương Vân Đồ, vậy mà nó lại chủ động rơi xuống chỗ hắn, đã vậy còn sợ hắn không chú ý tới, trực tiếp nện lên trên đầu.
Hắn còn chưa làm gì, bảo vật xuất hiện, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không chân thực.
"Không phải là hàng giả chứ?"
Lục Trường Sinh nhíu mày, cẩn thận dò xét, trong lúc nhất thời pháp lực tuôn trào, đưa tay ném cuốn trục đi, uy thế mạnh mẽ quét quang thiên địa, bức sơn đồ bên trong tựa như đang sống lại.
Vô số cảnh tượng xuất hiện, lạc ấn tại bên trên hư không, che đậy thiên khung, giống như kéo dài vạn dặm không dứt.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn giật mình, vội vàng thu hồi cuốn trục, lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, uy năng như thế, hơn phân nửa chính là Thương Vân Đồ trong truyền thuyết.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 118 |