Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 720 chữ

“Ta lúc trẻ tính khí ngông cuồng, không có kiên nhẫn thu nhận đồ đệ, việc lập phái cũng chỉ là hành động tùy hứng.” Hắn ung dung nói.

Giang Bánh Bánh nhỏ giọng lẩm bẩm, giờ ngươi vẫn còn ngông cuồng lắm đấy.

Phần Tuyệt không nghe rõ: “Gì cơ?”

“Không có gì, ngươi nói tiếp đi.” Nàng chớp mắt.

“Khi đó ta có chút danh tiếng trong tu chân giới, sau khi lập kiếm tông, nhiều người ngưỡng mộ tìm đến, ta liền cho họ tỷ kiếm với ta, ai có thể chịu nổi ba chiêu của ta sẽ được thu nhận vào môn hạ. Công pháp bí kíp đều đặt trong tàng thư các của tông môn.”

“Còn có tâm đắc về kiếm pháp của ta.”

“Bọn họ muốn xem thì tùy ý mượn về chép lại.”

“Khi đó, dù ta là chưởng môn, nhưng người thực sự quản lý mọi việc là một kiếm tu đỡ được mười chiêu của ta.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút, như đang nghĩ ngợi gì đó.

“Hắn cũng đã phi thăng rồi, giờ là thần tướng của Thượng Thiên Cung, hình như tên là Sở Nguy.”

Giang Bánh Bánh bừng tỉnh: “Kiếm tông phát triển đến quy mô như bây giờ, toàn nhờ vào mị lực của lão tổ ngươi thôi nhỉ.”

Phần Tuyệt không phủ nhận, chỉ nhướng mày nói: “Nhờ vào thành tựu kiếm đạo của ta.”

“Hừ…”

Không chịu nổi vẻ tự luyến của hắn.

Nàng khó mà tưởng tượng được, trước khi Phần Tuyệt phi thăng, tu chân giới là một thời đại như thế nào.

Có sự tồn tại của hắn.

Bát Hoang đại lục khi ấy chắc chắn là vô cùng rực rỡ.

Nói chuyện một lúc, Giang Bánh Bánh gục trên bàn ngủ mất.

Phần Tuyệt cúi mắt nhìn, ánh mắt lướt qua hàng mi khẽ run của nàng.

Khẽ thở dài, nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt xuống giường một cách dịu dàng, cẩn trọng như đang nâng niu báu vật trân quý nhất thế gian.

Giang Bánh Bánh ngủ rất ngon.

Phần Tuyệt ngồi bên cạnh, nhắm mắt tu luyện.

Đến khi đêm xuống, tiếng nói chuyện làm Giang Bánh Bánh tỉnh lại.

Nàng ngồi dậy, ngẩn người một lúc, ngáp một cái rồi đi ra cửa.

Ngoài cửa có Phần Tuyệt, Tô Thanh Hà, và Tiêu Thương Lan đang đứng.

Tô Thanh Hà híp đôi mắt đẹp, cười xấu xa nhìn nàng: “Tiểu sư muội, vừa tỉnh sao?”

Ánh mắt đầy ẩn ý.

Dù có là kẻ ngốc cũng nhìn ra được điều đó.

“Ừ… à…” Nàng vò mái tóc rối như tổ quạ, “À thì, ta vừa tìm sư đệ thỉnh giáo về luyện khí, học đến mệt nên lỡ ngủ quên trong phòng hắn…”

Rõ ràng là nói thật!

Nghe lại thì vẫn thật kỳ quặc!

Tô Thanh Hà vẫy tay: “Hiểu mà, ta hiểu~”

Haha.

Phần Tuyệt cúi đầu, ánh mắt lướt qua gò má ửng đỏ của nàng, khẽ cười rồi cùng Tiêu Thương Lan đi xuống lầu.

Tô Thanh Hà lúc này ghé sát lại: “Sư muội, háo sắc cũng không cản nổi ham học đâu nhỉ, ngươi nói có phải không~”

“……”

Các ngươi viết tiểu thuyết, lời nói đều táo bạo như vậy sao?

Giang Bánh Bánh ôm lấy gương mặt nóng bừng, vội vàng bỏ chạy.

Rời khỏi Thất Hạc Lâu, cảnh tượng trước mắt làm nàng sửng sốt.

Chỉ thấy con phố nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ như sao trời và vầng trăng sáng, rọi đến mức không mở nổi mắt.

Khi đã quen với ánh sáng trước mặt, nàng vui vẻ nhìn đông ngó tây.

Giơ lên một chiếc đèn hoa hình công xòe đuôi, nàng hỏi mọi người: “Ha ha, giống tam sư huynh của ta không!”

Tiêu Thương Lan ôn tồn đáp: “Giống y như đúc.”

Tô Thanh Hà che miệng cười nghiêng ngả, tựa cả vào vai Tiêu Thương Lan: “Giống… giống lắm…”

Phần Tuyệt trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện ý cười.

Thấy nàng giờ đây vui vẻ hoạt bát, không còn dáng vẻ ủ rũ lúc chiều, tâm trạng hắn cũng tốt hơn.

Lễ hội đèn ở trấn Vân Vụ vô cùng náo nhiệt, đèn hoa muôn hình vạn trạng.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.