Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 839 chữ

Giang Bánh Bánh mua cho Tạ Ánh Nam một chiếc đèn công xòe đuôi, mua cho đại sư tỷ đèn tiên hạc, cho nhị sư huynh đèn trúc, còn sư phụ là đèn thủy tiên.

Còn Phần Tuyệt thì…

“Lão bản, cầm lấy tiền!” Nàng ôm chiếc đèn hoa tiêu tốn của mình đến một nghìn thượng phẩm linh thạch.

Chiếc đèn phượng hoàng này chắc chắn là đắt nhất và tinh xảo nhất trên cả con phố.

Giang Bánh Bánh vóc người nhỏ nhắn, chen vào dòng người như một con cá chép trơn tuột, nháy mắt đã biến mất trong đám đông.

Phần Tuyệt nhíu chặt mày, khắp nơi tìm kiếm.

“Tiểu Tuyệt!!!”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn lập tức quay lại.

Chỉ thấy thiếu nữ đang giơ chiếc đèn hoa, nhón chân nhảy lên thật cao, cố gắng để hắn thấy mình trong đám đông.

Phần Tuyệt sững người.

Đôi mắt sáng trong như sao của nàng cong thành vầng trăng trên trời, đôi má trắng nõn điểm thêm lúm đồng tiền ngọt ngào.

“Xem cái này đi!”

Nàng giơ chiếc đèn hoa chen khỏi đám đông, chạy về phía hắn đầy đắc ý, giới thiệu: “Đây là chiếc đèn phượng hoàng ta mua đặc biệt cho ngươi, có phải rất tinh xảo không?”

Phần Tuyệt khẽ động cổ họng, nhìn chiếc đèn trong tay nàng.

Quả thật rất tinh xảo.

Phần giữa làm bằng lưu ly trong suốt, xung quanh khắc hình phượng hoàng đỏ rực, đầu phượng ngẩng cao, miệng ngậm minh châu phát sáng.

Cả con phố này, chắc chắn không chiếc đèn nào đắt hơn chiếc này.

Chắc tốn của nàng không ít tiền?

Phần Tuyệt ngước mắt, định nói gì đó, bỗng nhận ra dù đèn phượng hoàng có rực rỡ đến đâu, cũng không bằng một phần của thiếu nữ trước mặt.

Nụ cười của nàng còn làm say lòng người hơn.

“Tại sao lại tặng ta thứ này?” Hắn mở miệng, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Giang Bánh Bánh mím môi, gương mặt ửng hồng: “Ngươi cũng từng tặng ta đèn hoa, ta đáp lễ chẳng phải rất bình thường sao?”

Thì ra là vậy.

Phần Tuyệt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại nơi hàng mi cong một lát rồi thu về, khóe môi khẽ nhếch: “Ngươi biết rõ, đây không phải là câu trả lời ta muốn.”

Hả?

Tim nàng bỗng đập loạn nhịp.

Môi khẽ mấp máy, vừa định hỏi hắn có ý gì…

Đột nhiên!

Cả con phố tối sầm lại.

Một quái vật to lớn xuất hiện, cao hơn cả tửu lâu.

Con quái vật không có da thịt, bộ khung xương khổng lồ khoác mảnh vải rách loang lổ máu tươi.

Dù ở khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết.

“Tiểu Tuyệt, đó là thứ gì?”

Phần Tuyệt liếc nhìn quái vật trên phố: “Cự thi quỷ.”

Cự thi quỷ há miệng phun ra một luồng gió lạnh, đôi chân xương xẩu kéo theo xiềng xích sắt, lê bước nặng nề. Dân chúng hét lên kinh hãi, bỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Phần Tuyệt định đưa Giang Bánh Bánh nhảy lên nóc tửu lâu, không ngờ một con cự thi quỷ thứ hai đột nhiên xuất hiện ngay phía sau nàng!

Con quỷ gầm lên dữ tợn, luồng gió lạnh thổi đến làm chiếc đèn phượng hoàng trong tay nàng vỡ vụn.

Phần Tuyệt nhanh tay kéo nàng về phía mình, che chắn sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cự thi quỷ.

Hắn liếc chiếc đèn đã bị phá hỏng, sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo:

“Tìm chết.”

Giang Bánh Bánh chưa từng thấy Phần Tuyệt tức giận đến vậy.

Bất luận là khi nói chuyện hay ra tay, hắn luôn thản nhiên, lười nhác như chẳng để tâm điều gì.

Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, ở Bát Hoang đại lục này chẳng có ai hay việc gì đáng để hắn thật sự bận tâm. Giờ đây hắn nổi giận như vậy, vì cớ gì?

Nàng dường như hiểu một nửa, nửa còn lại cứ không ngừng khuấy động trong lòng.

Trên phố, những người dân không thể chạy thoát đều trốn vào trong các cửa hiệu.

Họ tận mắt nhìn thiếu niên áo đỏ rút thanh kiếm bên hông, tung người nhảy lên, đánh thẳng vào mặt quái vật.

Chớp mắt một cái, âm thanh xương vỡ vang lên từ trán cự thi quỷ.

“Gào——”

Dường như không ngờ một nhân loại nhỏ bé lại dám không chút do dự mà chém vào đầu nó, cự thi quỷ nổi giận.

Hàm răng va vào nhau ken két, đôi tay khổng lồ vung mạnh, xích sắt lao về phía Phần Tuyệt.

Phần Tuyệt thân thủ linh hoạt, dễ dàng né tránh đòn tấn công, xoay người một kiếm đâm thẳng vào tim cự thi quỷ, khóe môi nhếch lên cười giễu: “Đồ ngốc.”

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.