“A đúng đúng! Hồn Tông đúng là thứ chuột cống!”
“Bao năm nay, Bát Hoang đại lục bình yên thuận lợi, mấy năm gần đây hết chuyện này tới chuyện khác.”
“Hoá ra đều là tại Hồn Tông.”
“Chứ còn gì nữa, ngay cả chuyện tuyển chọn cung chủ Minh Nguyệt Cung bọn chúng cũng nhúng tay vào. May mà có tiểu sư muội!”
“Lần này cứu chúng ta cũng là nhờ tiểu sư muội!”
“Tiểu sư muội đúng là phúc tinh của Kiếm Tông, cũng là phúc tinh của Bát Hoang đại lục!”
“Không chỉ Bát Hoang đại lục, tiểu sư muội là phúc tinh của cả tu chân giới!”
Nghe mọi người càng khen càng quá, Giang Bánh Bánh đỏ mặt, ngượng ngùng đi ra cửa động, chạm vào vai Phần Tuyệt.
“Ngươi cười cái gì thế?”
“Ta đâu có.” Hắn khẽ nắm tay, che miệng, cố giấu nụ cười nơi khóe môi.
Giang Bánh Bánh phồng má, trừng hắn một cái, hậm hực:
“Ngươi cảm thấy ta không phải phúc tinh sao?”
Phần Tuyệt nào dám phủ nhận. Hắn có dự cảm nếu phủ nhận, e rằng mấy ngày tới tiểu lừa đảo này sẽ không thèm để ý đến hắn.
“Đương nhiên là phúc tinh, không chỉ của Kiếm Tông, ngươi còn là phúc tinh của tu chân giới, cũng là phúc tinh của ta.”
“Ngươi đúng là nói đâu trúng đó.” Giang Bánh Bánh hừ một tiếng, ánh mắt ngập tràn ý cười, rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời.
Phần Tuyệt thầm thở phào. Phải biết rằng, lúc đối mặt với thượng cổ dị thú, thuần phục chúng còn không vất vả như thế này.
Mọi người nghỉ ngơi một lát, Giang Bánh Bánh lấy truyền âm ngọc giản ra:
“Sư bá, đã tìm được sư tôn rồi.”
Vô Nhai:
“Tốt quá, thương thế bọn họ thế nào rồi?”
“Những người sống sót chỉ bị thương ngoài da, nhưng rất nhiều đệ tử đã mất mạng.” Thanh Tuyết Tiên Quân đau buồn nói.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Vô Nhai sư bá đáp:
“Có thể giữ được các ngươi là tốt rồi. Câu xà đó là yêu quái cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ, mọi người… không dễ dàng gì.”
Ông bỏ lửng câu nói.
“Đúng rồi, ta đã thông báo với các tông môn khác, kêu gọi đệ tử tập hợp ở Thiên Kiếm Thành. Nếu mọi người đã nghỉ ngơi xong, hãy cùng chúng ta đánh tới Hồn Tông, báo thù cho các đệ tử đã khuất.”
“Chưởng môn nói đúng, chúng ta cũng đi...”
“Phải, chúng ta báo thù cho sư đệ sư muội!”
Ánh mắt mọi người sắc bén như những thanh kiếm rời khỏi vỏ, tiếng hô hào ngày một dâng cao.
“Hẹn gặp ở Thiên Kiếm Thành!”
Nói xong, ngọc giản tắt.
Thiên Kiếm Thành là thành trì nằm ở rìa ngoài của Kiếm Tông, cũng là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến Hồn Tông.
Mọi người trong hang động đều thay pháp y mới tinh của tông môn, theo sự dẫn dắt của Lăng Hàn Xuyên lên phi thuyền của Cửu Tiêu Tông.
Thanh Tuyết Tiên Quân cầm gương, chạm vào vết sẹo trên mặt bên phải, lẩm bẩm:
“Xấu quá, vết sẹo này không xóa được, thật quá xấu...”
“Hầy... vi sư thành xấu xí thế này rồi...”
“Sau này không còn sánh được với Ngụy Thái Huyền nữa...”
“...”
Giang Bánh Bánh xoa trán, an ủi:
“Sư tôn, người vẫn là đẹp nhất, đẹp trai nhất, một chút vết sẹo này không ảnh hưởng gì đâu, thật đấy! Người nhìn mắt ta mà xem, có thấy chân thành không?”
Vừa nói, nàng vừa chớp chớp mắt liên tục.
Thanh Tuyết Tiên Quân liếc nàng một cái đầy oán trách:
“Ta từ đồng tử của ngươi thấy rõ mặt mình, cả vết sẹo trên đó.”
“...”
Giang Bánh Bánh: “Ngài đúng là thần mắt trâu!”
Lưu Tranh mím môi cười, cảm thấy sư tôn hơi đáng yêu.
Phi thuyền đi được nửa đường thì gặp đệ tử Minh Nguyệt Cung, Bạch Vô Song dẫn các trưởng lão cùng đi.
Hai đoàn người kết bạn đồng hành đến Thiên Kiếm Thành.
Bạch Vô Song sắc mặt lo âu, cắn môi dưới, Văn Túc Dạ đứng phía sau nàng khẽ lên tiếng an ủi.
Ánh mắt nàng lướt qua các đệ tử Kiếm Tông trên phi thuyền.
Mỗi người đều cười nói vui vẻ.
Nhìn cảnh tượng này, ai không biết còn tưởng bọn họ đi dã ngoại, chứ không phải đến Hồn Tông diệt trừ kẻ địch mạnh.
Thật sự khâm phục những người của Kiếm Tông.
Tấm lòng đúng là rộng lớn.
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |