Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 794 chữ

Thanh Tuyết Tiên Quân giờ không soi gương nữa, bắt đầu chỉnh từng nếp gấp trên pháp y, yêu cầu mọi chi tiết đều phải hoàn hảo.

Giang Bánh Bánh nghịch ngợm, đợi hắn chỉnh xong bèn lén kêu Tiểu Thúi Thúi qua làm nhăn tay áo hắn.

Thanh Tuyết Tiên Quân bị Tiểu Thúi Thúi dọa đến “hoa dung thất sắc,” cao giọng hét lên:

“Đồ đệ, quản tốt linh sủng của ngươi!”

“Hehehe, Tiểu Thúi Thúi, về đây!”

Bạch Vô Song im lặng thu lại ánh mắt, quay sang Văn Túc Dạ nói:

“A Dạ, dường như không còn căng thẳng nữa.”

“Vậy thì tốt.” Văn Túc Dạ xoa nhẹ đỉnh đầu nàng.

Phần Tuyệt sớm đã quen với cảnh này.

Phong cách của Kiếm Tông quả thật có hơi lệch lạc, nhưng chỉ cần giữ nguyên tâm hướng về kiếm đạo thì không thành vấn đề.

Phi thuyền nhanh chóng tới Thiên Kiếm Thành.

Trên không trung Thiên Kiếm Thành, Kiếm Tông, Ma Vực và Yêu Giới Đông Lục đều đã có mặt.

Ba phe người ai nấy đều đứng giữ vững khu vực của mình.

Thanh Tuyết Tiên Quân nhảy xuống phi thuyền, vẫy tay gọi Ôn Ngọc Triệu:

“Ngọc Triệu, ngươi đứng đó làm gì, mau lại đây!”

Ôn Ngọc Triệu xoa mũi, làm bộ không nghe thấy.

Giang Bánh Bánh đứng bên cạnh xem trò vui, vẻ mặt tràn đầy hả hê.

Vô Nhai Chưởng Môn quay sang nói:

“Thái Huyền, ngươi nói chuyện rõ ràng với Thanh Tuyết, bảo hắn muốn điên thì để về tông môn rồi hãy điên.”

“Rõ, chưởng môn sư huynh.”

Giang Bánh Bánh thấy Thái Huyền sư bá đi tới gần, nói nhỏ với Thanh Tuyết Tiên Quân vài câu.

Biểu cảm trên mặt sư phụ nàng đúng là đặc sắc, biến đổi liên tục, cuối cùng đen thui như đáy nồi.

Hắn chỉ vào Ôn Ngọc Triệu, lạnh giọng:

“Về rồi tính sổ với ngươi!”

Ôn Ngọc Triệu ngước lên nhìn trời, giả vờ như không biết gì.

Tạ Ánh Nam khoanh tay bước qua, cười cợt nói:

“Sư phụ thật không công bằng, sao người không mắng Ôn Ngọc Triệu? Lúc trước con là ma tu bị phát hiện, người mắng con suốt ba ngày ba đêm không ngừng đấy!”

“Cút xéo!” Thanh Tuyết Tiên Quân nhã nhặn quăng một câu, xoay người đứng sau lưng Tần Tuyệt Ý.

Không thấy thì không phiền.

Đám tiểu tử thối này, đứa nào cũng khiến hắn đau đầu.

“Giang sư muội!”

Một giọng nói vui mừng vang lên.

Nàng nhìn theo tiếng gọi, thấy ngay nụ cười rạng rỡ của Tạ Tinh Lan.

“Tạ sư huynh!”

“Nghe nói muội gần đây làm được nhiều chuyện lớn, ta bế quan lâu như vậy đều không biết. Gặp lại muội thật tốt.”

Tạ Tinh Lan cười tươi, đôi mắt đào hoa cong lên đầy ý cười.

Giang Bánh Bánh vui vẻ đáp:

“Ta cũng rất vui khi huynh cuối cùng đã xuất quan! Ta nhờ Thiết Nam đưa phương thuốc tới cho huynh, đã xem qua chưa?”

“Xem rồi, đa tạ sư muội!”

Hắn ngượng ngùng gãi đầu.

Phần Tuyệt từ xa dựng tai lên nghe thấy chữ “phương thuốc,” lập tức mặt đen lại, bước tới hỏi:

“Ngươi đưa phương thuốc, sao ta không biết?”

Tạ Tinh Lan chào hỏi:

“Phần Dạ sư đệ.”

“Ồ.” Phần Tuyệt lãnh đạm liếc mắt một cái, ánh mắt quay lại nhìn Giang Bánh Bánh, đợi nàng trả lời.

“Phương thuốc mới, ta và Tạ sư huynh cùng nghiên cứu rất bình thường mà.” Giang Bánh Bánh cười nói.

“Sao không nghiên cứu cùng ta?”

Sắc mặt Phần Tuyệt càng tối. Rõ ràng hắn giỏi hơn!

Giang Bánh Bánh chớp chớp mắt, như nghĩ ra gì đó, bèn nhón chân ghé sát tai hắn hỏi nhỏ:

“Ngươi đang ghen sao?”

“...”

“Không.”

“Hehehe, chết còn chối à?” Lê Đại Phổ chen vào:

“Huynh à, nên thành thật lúc cần thành thật, có vậy mới cưa đổ nữ nhân được. Huynh cứ sĩ diện thế này thì khó lắm!”

Giang Bánh Bánh và Phần Tuyệt cùng quay lại, đồng thanh quát:

“Câm miệng!”

Vô Nhai Chưởng Môn xoa trán, cảm giác đau đầu vô cùng.

Bọn họ thật sự đi làm việc lớn sao?

Sao nhìn giống ông lão dẫn một nhóm trẻ con đi du xuân vậy?

Tần Tuyệt Ý ôm kiếm “trôi” lại gần.

“Sư huynh, như thế này không tốt sao?”

“Aiz!” Vô Nhai Chưởng Môn giật lùi, kêu lên:

“Tuyệt Ý, ngươi muốn hù chết lão phu à! Đã bảo đừng mặc bộ đồ đen tuyền, lại còn đội mũ trùm đen như thế!”

“Lão phu già rồi, không chịu nổi hù dọa đâu!”

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.