Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 756 chữ

Giang Bánh Bánh vất vả lắm mới kéo được Thanh Tuyết Tiên Quân lại.

Lưu Tranh và Hoa Khổng Tước đứng chắn trước mặt Ôn Ngọc Triệu, Thanh Tuyết Tiên Quân giận đến đỏ cả mặt.

Lưu Tranh lập tức lên tiếng hòa giải:

“Nhị sư đệ, ngươi mau nói đi, còn giấu chuyện gì nữa?”

“Ta…”

Ôn Ngọc Triệu ngẩng đầu nhìn Thanh Tuyết Tiên Quân, ánh mắt lướt qua mọi người, khẽ thở dài.

“Ta từng nói với Tiểu sư muội rằng mình là Huyết Tước, đã hầu hạ Thái tử nhiều năm. Thật ra không phải…”

Mọi người nín thở chờ hắn nói tiếp.

Ôn Ngọc Triệu quỳ xuống, hai gối chạm đất.

“Ngọc Triệu có lỗi với Đại sư tỷ và Tam sư đệ. Vì muốn mở truyền thừa, ta đã lén lấy máu của hai người.”

“Sau đó lại nói dối Tiểu sư muội để che giấu thân phận thật. Thực ra… ta chính là Thái tử Dung Hoa.”

Rầm!

Thanh Tuyết Tiên Quân tròn mắt, hai con dao trong tay rơi xuống đất.

“Cái gì? Nhị sư huynh, ngươi là Thái tử?” Giang Bánh Bánh kinh ngạc không kém gì sư phụ và mọi người.

Hồi tưởng lại chuyện năm xưa, nàng suýt nữa bỏ mạng để đưa Nhị sư huynh về đây.

Nàng vẫn tưởng những lời Nhị sư huynh nói khi ấy là thật, không ngờ hắn lại như con thỏ, để lại nhiều đường lui đến vậy!

Cả sân im lặng như tờ.

Không ai nói lời nào.

Ôn Ngọc Triệu cảm thấy nặng nề, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Lưng áo hắn ướt đẫm.

Hắn biết mọi người ở Tiên Ngọc Phong đối xử với hắn rất tốt, nhưng từ nhỏ đã chịu cảnh quốc phá gia vong, hắn rất khó đặt lòng tin vào bất kỳ ai.

Thấy không ai nói gì, Ôn Ngọc Triệu mấp máy môi, định lên tiếng nhận lỗi lần nữa.

Đúng lúc này, Thanh Tuyết Tiên Quân ngồi bên bàn đá khẽ ho một tiếng, cười dịu dàng:

“Đồ đệ ngốc, chúng ta sao có thể trách ngươi?”

“Sư phụ…” Mắt Ôn Ngọc Triệu hơi đỏ lên.

Thanh Tuyết Tiên Quân bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn, vỗ về.

“Khi ta bằng tuổi ngươi, ta rất ham chơi, thường xuyên lén xuống núi. Còn ngươi…”

Nói đến đây, giọng người khàn đi.

“Ngươi đã sống dè dặt bao năm nay, gánh trên vai mối thù quốc gia, chắc chắn rất khổ sở, đúng không?”

Mắt Ôn Ngọc Triệu lập tức đỏ ửng, giọng nghẹn ngào:

“Sư phụ… Ngọc Triệu không khổ…”

“Có Tiên Ngọc Phong, thật sự không khổ.”

Đã nhiều đêm hắn giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.

Mở mắt ra, lắng nghe tiếng ve kêu bình yên trên Tiên Ngọc Phong, nỗi sợ trong lòng tan biến.

Hắn biết, sẽ không ai dám đến Kiếm Tông để truy sát mình, và mọi người ở đây luôn tin tưởng hắn.

Nghĩ lại, có lẽ hắn đã tin tưởng họ từ lâu rồi.

Giang Bánh Bánh cay cay sống mũi.

Nhị sư huynh của nàng thực sự không dễ dàng.

Tạ Ánh Nam bước tới, muốn làm dịu không khí, liền bám lấy Thanh Tuyết Tiên Quân làm nũng:

“Sư phụ, ta cũng rất khổ, ngài không vỗ đầu an ủi ta sao?”

Nói xong còn chìa đầu ra, chờ sư phụ vỗ.

“Biến, biến, chỗ nào cũng có ngươi.” Thanh Tuyết Tiên Quân đẩy đầu Tạ Ánh Nam ra.

Thấy Tam đồ đệ trưng bộ mặt tội nghiệp, bất đắc dĩ đành kéo hắn lại, vỗ vỗ đầu.

Giang Bánh Bánh cười khúc khích, chạy tới:

“Sư phụ, ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

“Đi, đi, lớn tướng rồi.”

Thanh Tuyết Tiên Quân ngoài miệng chê bai, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Lưu Tranh không nhịn được bật cười. Nàng vừa quay đi để tránh cười ra tiếng thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy tay phải.

Quay lại nhìn, hóa ra là Tiểu sư muội.

Không lạ khi tay Tiểu sư muội lại thơm tho, mềm mại như vậy.

Giang Bánh Bánh nắm lấy tay Lưu Tranh, đẩy nàng về phía Thanh Tuyết Tiên Quân:

“Sư tỷ cũng muốn được vỗ đầu!”

Lưu Tranh đứng ngây ra, rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại thực sự khao khát được sư phụ vỗ về.

Chân nàng như mọc rễ cắm sâu xuống đất, không thể nhúc nhích được.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.