Thanh Tuyết Tiên Quân trong thoáng chốc ngẩn người, bàn tay phải khựng lại giữa không trung, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia phức tạp.
“Đúng vậy, sao có thể thiếu Đại sư tỷ được!”
Tạ Ánh Nam đứng bên cạnh cười hùa.
Thanh Tuyết Tiên Quân áp chế nhịp tim bỗng nhiên rối loạn cùng cảm xúc khó gọi tên trong lòng.
Ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Lưu Tranh, dịu dàng vỗ về.
“A Tranh, những năm qua may mà có ngươi, vất vả rồi…”
Lưu Tranh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo của sư tôn như ẩn chứa quá nhiều điều. Nàng dường như hiểu được, nhưng cũng như không hiểu.
“Không vất vả, ta rất thích các sư đệ sư muội, cũng…” thích người.
Hai chữ cuối cùng, nàng không nói ra.
Nàng cố chấp đối diện ánh mắt sư tôn, bắt gặp tia bối rối thoáng qua trong mắt hắn.
Khóe môi Lưu Tranh khẽ cong lên.
Sư tôn rõ ràng biết nàng muốn nói gì, mà cũng không hề bài xích.
Nàng không thể giấu được niềm vui sướng trong lòng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sư tôn!”
Lưu Tranh lớn tiếng gọi.
“Chuyện… chuyện gì?”
Thanh Tuyết Tiên Quân nhìn dáng vẻ quyết tâm của nàng, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt. Cái đồ này không phải định nói mấy lời bậy bạ gì đó ngay trước mặt mọi người đấy chứ?
“A Tranh, ngươi… ngươi, ngươi bình tĩnh lại!”
Thanh Tuyết Tiên Quân mặt đỏ bừng, vừa lùi lại vừa luống cuống xua tay.
Giang Bánh Bánh cùng hai người còn lại xúm lại hóng chuyện.
Lưu Tranh tràn đầy khí thế, rút thanh trường kiếm sau lưng ra, giọng đầy khí phách:
“Không thể bình tĩnh được! Sư tôn, ta quá kích động, quá phấn khích, muốn đi múa kiếm ba nghìn lần!”
Nói xong, nàng hùng hồn xông ra khỏi viện.
Ngay sau đó, vang lên tiếng “hừm ha hây” đầy khí thế khi luyện kiếm.
Thanh Tuyết Tiên Quân ôm lấy lồng ngực đang rối loạn, khó tin nhìn ra ngoài viện.
Luyện kiếm?
Nàng thật sự đi luyện kiếm?!
Bầu không khí vừa rồi, tình huống vừa rồi, vậy mà chẳng làm gì ta cả!
Có nhầm không đây?
Ngó lơ cảm giác hụt hẫng trong lòng, Thanh Tuyết Tiên Quân lấy gương ra soi trái soi phải.
Mình đâu có xấu đi mà!
A Tranh thật là một nữ tử kỳ lạ!
…
Không ai ngờ được, Lưu Tranh nói sẽ múa kiếm ba nghìn lần, kết quả từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa dừng lại.
Ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống sân viện.
Giang Bánh Bánh, Tạ Ánh Nam và Ôn Ngọc Triệu trèo lên mái nhà, cả ba cùng ngồi chồm hổm, nhai “rôm rốp” những trái Hồng Linh Quả trong tay.
“Đại sư tỷ khi nào thì xong đây?” Giang Bánh Bánh hỏi.
Tạ Ánh Nam lắc đầu:
“Ai mà biết được, Đại sư tỷ có sức trâu cả ngày không hết.”
Ôn Ngọc Triệu đáp:
“Cũng dễ hiểu thôi, dù gì Đại sư tỷ cũng thích sư tôn, tình yêu làm người ta thêm tràn trề sức mạnh.”
Giang Bánh Bánh gật gù:
“Ha ha ha, đúng thế…”
Không đúng!
“Khoan đã, các ngươi làm sao biết Đại sư tỷ thích sư tôn?” Giang Bánh Bánh ngớ người, trợn tròn mắt.
Không phải chỉ có mình nàng biết sao?
Tạ Ánh Nam và Ôn Ngọc Triệu đồng loạt quay đầu nhìn vẻ mặt đần thộn của nàng, ôm bụng cười không ngừng.
Ôn Ngọc Triệu thu lại nụ cười, chỉ vào Tạ Ánh Nam:
“Tam sư huynh của ngươi là cao thủ tình trường, sao có thể không nhận ra?”
Tạ Ánh Nam cười rạng rỡ, ngẩng cằm chỉ về phía Ôn Ngọc Triệu:
“Nhị sư huynh của ngươi có tám trăm cái tâm nhãn, làm sao không nhìn ra?”
Đúng là vậy.
Hai người này đúng là quái nhân!
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |