Nàng đã sống ở thế giới đó hơn hai mươi năm.
Dù không có thân nhân hay bạn bè thân thiết, nhưng căn nhà nhỏ tự trang trí cũng rất ấm cúng.
Có chút nhớ nhung.
Phần Tuyệt biết nàng đang nhắc đến nơi nào.
Hắn cầm lấy vài sợi tóc của nàng, thuần thục búi lên, thở dài:
“Không tiện lắm.”
“Vậy à.”
Giang Bánh Bánh ủ rũ cúi đầu.
Người phía sau khẽ cúi xuống, cười nói:
“Nếu mang theo ta, sẽ rất tiện.”
“Đi đi đi!”
Giang Bánh Bánh vốn đã định dẫn hắn theo.
Hai người quyết định lập tức xuất phát.
Rời khỏi tẩm điện, lúc đi đến Tinh Thần Điện, nhiều thần quân trên đường đều đánh giá Giang Bánh Bánh.
Nàng liền vẫy tay đáp lại từng người, vô cùng nhiệt tình.
Những thần quân muốn hóng chuyện đều bị nàng dọa chạy mất.
Đến Tinh Thần Điện.
Phần Tuyệt nói:
“Ba ngàn tiểu thế giới đều nằm trong các ngôi sao. Tiểu Bánh, nhắm mắt lại.”
“Được!”
Giang Bánh Bánh nhắm mắt, cảm nhận vòng tay hắn ôm lấy eo mình.
Trời đất quay cuồng.
Chẳng bao lâu sau.
Tiếng còi xe vang lên bên tai.
Chưa đợi Phần Tuyệt lên tiếng, Giang Bánh Bánh mở to mắt, trên môi nở nụ cười hớn hở.
Nàng đã trở lại thế giới hiện đại quen thuộc!
Hai người đứng bên đường không hề gây chú ý.
Người qua đường chỉ tưởng là diễn viên cổ trang đang quay phim, còn có người hỏi bạn xem họ có phải minh tinh không.
Thấy đám đông càng lúc càng nhiều, Giang Bánh Bánh kéo tay Phần Tuyệt chạy về khu chung cư của mình.
Căn nhà màu vàng quen thuộc, leo lên tầng sáu, nàng cúi xuống lôi chìa khóa từ dưới thảm.
Cửa chống trộm mở ra.
Mọi thứ bên trong vẫn như cũ.
Tựa như sau khi nàng rời đi, thời gian liền dừng lại.
“Đoán xem! Đây là ổ nhỏ của ta, vừa đẹp vừa ấm cúng đúng không?”
Giang Bánh Bánh giơ hai tay khoe khoang.
Phần Tuyệt nhìn theo ánh mắt nàng đánh giá.
Phòng không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, rèm cửa và sàn nhà đều tông sáng.
Có rất nhiều thú nhồi bông mềm mại.
Thượng Thiên Cung ngoài ba ngàn tiểu thế giới, còn nhiều nơi Phần Tuyệt chưa từng đặt chân tới, bao gồm cả ngôi sao nơi đây.
Hắn cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.
Giang Bánh Bánh tươi cười đẩy hắn ngồi xuống sofa, bật TV phát chương trình giải trí.
Ngôi nhà vắng lặng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
“Đây là gì?” Phần Tuyệt chỉ vào TV hỏi.
“Cái này gọi là TV.”
Giang Bánh Bánh ngồi xuống, đưa cho hắn ly nước đá.
“Ngươi cũng có lúc không biết thứ gì sao? Giờ đến lượt ta dạy ngươi rồi nhé!”
Nàng cười như hồ ly nhỏ, đắc ý giới thiệu từng món đồ trong nhà cho Phần Tuyệt.
Chuyến đi lần này chẳng khác nào tuần trăng mật.
Hai người ở đây năm ngày, cùng xem phim, ăn lẩu, tham gia lễ hội âm nhạc, đi siêu thị gắp thú bông, thậm chí còn tới công viên giải trí.
Chơi đến quên trời quên đất.
Lúc sắp rời đi—
Phần Tuyệt có chút không nỡ, quả quyết nói:
“Thế giới nhỏ này thú vị, sau này chúng ta thường xuyên tới.”
“Không thành vấn đề, lần sau dẫn ngươi đi chơi mấy thứ kích thích hơn.”
Giang Bánh Bánh cười, bị hắn bế lên. Một trận trời đất xoay chuyển, hai người trở về Thượng Thiên Cung.
Phần Tuyệt bị chủ thần quân gọi đi.
Giang Bánh Bánh rảnh rỗi không có việc làm, ăn uống no nê xong liền đi dạo đến cung điện của Vô Nhai chưởng môn.
Vô Nhai chưởng môn nhấp một ngụm trà:
“Ngày mai kiếm tẩm mở ra, Tiểu Bánh muốn đi góp vui không?”
“Đi chứ!” Giang Bánh Bánh mắt sáng lên, “Nếu có duyên, ta cũng tìm một đệ tử để kết khế ước.”
Nghĩ lại, nếu không phải Phần Tuyệt và nàng kết khế ước khi trước, cũng không có duyên phận ngày hôm nay.
Nhưng nhất định phải tìm một nữ đệ tử kết khế ước.
Không thì ai kia sẽ ghen mất!
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |