Vô Nhai chưởng môn lấy ra một túi lớn đầy bảo vật:
“Cầm mấy thứ này về cho sư phụ bất tài của ngươi, không thể để hắn bị Tiểu Lưu Tranh bỏ xa quá.”
“Hì hì, không thành vấn đề...”
Vô Nhai chưởng môn chậm rãi vỗ tay lên thành ghế gỗ:
“Giang Thanh Tuyết muốn đuổi theo người trong lòng còn dài lắm...”
“Còn không phải sao? Ai bảo sư phụ lúc trước không thông suốt, giờ thì sư tỷ làm tông chủ bận đến sấp mặt.”
Hoàn toàn! Không có thời gian! Nói chuyện yêu đương!
“Tạ Ánh Nam và Ôn Ngọc Triệu thì sao, hai tiểu tử đó có thích ai chưa?”
Giang Bánh Bánh:
“Chắc là chưa. Hai người họ bận rộn trùng kiến ma vực và Đông Lục. Với lại, Tam sư huynh vẫn phong lưu đa tình, bươm bướm khắp nơi như trước.”
“Nhị sư huynh thì nói cứ thuận theo duyên phận.”
“Lão phu phi thăng mấy chục năm, bọn chúng chẳng thay đổi chút nào.”
Vô Nhai chưởng môn cười sảng khoái vuốt râu.
“Ê? Chưởng môn sư bá, sao không hỏi thử Lăng sư huynh?” Giang Bánh Bánh tò mò hỏi.
“Hừ, đồ đệ của ta ta còn không rõ chắc? Trong lòng nó chỉ có kiếm. Cây sắt còn có ngày nở hoa, chứ Lăng Hàn Xuyên tiểu tử kia e là cô đơn cả đời.”
“Ha ha, người thật sự hiểu rõ đại sư huynh...”
Giang Bánh Bánh ngồi tán gẫu với lão một lúc lâu, lúc rời đi còn tiện tay ôm cả đống đồ tốt từ Vô Nhai chưởng môn.
Lão đầu nhỏ giận đến mức thổi râu trừng mắt.
Trừng bóng lưng Giang Bánh Bánh mà nói:
“Cái tính keo kiệt hệt như sư phụ của ngươi!”
Giang Bánh Bánh giữa đường gặp chủ thần quân.
Đối phương nhã nhặn gật đầu, sau đó đưa cho nàng hai quả màu đỏ rực.
“Đây là Hồng Quả, ăn vào sẽ tăng thêm tình thú.”
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu.
Giang Bánh Bánh: “.....”
“Ngươi và Phần Tuyệt, nhớ ăn trước khi... ấy nhé!”
Chủ thần quân lấy quạt che nửa mặt, rồi nhảy nhót như thỏ con mà chuồn mất.
Giang Bánh Bánh cầm chặt “bảo bối” chủ thần quân đưa cho, phóng về.
Phần Tuyệt lười biếng dựa vào ghế, tay phải cầm một quyển sách. Nghe thấy nàng về, hắn ngẩng đầu cười hỏi:
“Sao vui thế?”
“Hi hi hi!”
Giang Bánh Bánh hào hứng chạy đến, giơ lên Hồng Quả:
“Xem này, chủ thần quân tặng ta!”
“Ừm… Hắn nói tăng thêm tình thú à?”
Giang Bánh Bánh ho nhẹ:
“Hay là... ngươi thử ăn trước xem sao?”
Yên lặng vài giây.
Phần Tuyệt nhón lấy quả Hồng Quả, cười khẽ:
“Hắn là con cáo già, chắc chắn chẳng có ý tốt.”
Giang Bánh Bánh bán tín bán nghi:
“Thật không? Trông hắn có vẻ chân thành mà.”
“Chờ xem.”
Phần Tuyệt gọi Tiểu Hoàng và Thúi Thúi vào, ném Hồng Quả cho chúng.
Tiểu Hoàng ăn đến chảy cả nước miếng.
Không bao lâu sau, trước ánh mắt của Giang Bánh Bánh và Phần Tuyệt, trên người Tiểu Hoàng và Thúi Thúi mọc ra một lớp lông trắng dài bằng bàn tay.
Hai con nhỏ nghi hoặc nhìn chủ nhân, ánh mắt như muốn hỏi:
“Sao chúng ta biến thành giống loài khác rồi?”
Phần Tuyệt thong dong ngồi lại, nhấp một ngụm trà:
“Thấy chưa? Chủ thần quân tính tình cổ quái, thích bày trò trêu chọc người khác. Trên Thượng Thiên Cung ai cũng từng bị hắn lừa.”
“Giỏi lắm, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Đôi mắt to kia nhìn thì hiền lành mà ta cũng bị hắn lừa rồi.”
Giang Bánh Bánh rùng mình, cười ranh mãnh:
“Khà khà khà, để xem ta báo thù thế nào.”
Phần Tuyệt thay chủ thần quân đổ mồ hôi lạnh.
Bánh Tiên Tử nhà hắn không phải dạng dễ chọc.
Đêm đến.
Giang Bánh Bánh lén lút chạy ra ngoài.
Phần Tuyệt không biết nàng đi đâu.
Chỉ biết sáng hôm sau, khi hai người chuẩn bị lên đường về Bát Hoang Đại Lục, các thần quân và tiên tử đều hăng hái bàn tán.
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |