Chương 7: Hành Trình Về Cội Nguồn
Sau trận chiến với quái vật, bão tố dần lắng xuống, để lại một bầu không khí tĩnh lặng. Vương Huy, Linh, và Kiên đứng giữa thảo nguyên, cố gắng lấy lại nhịp thở. Ánh sáng của Linh Khí Tinh Khiết vẫn le lói, như một ngọn đèn dẫn lối trong bóng tối.
“Chúng ta phải đi tiếp,” Vương Huy nói, phá vỡ sự im lặng. “Nơi này có vẻ không an toàn. Không biết còn những nguy hiểm nào đang chờ đón chúng ta.”
“Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?” Kiên hỏi, nhìn quanh với vẻ hoài nghi. “Chúng ta không có bản đồ hay bất kỳ thông tin gì về vùng đất này.”
“Trước mắt, chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn,” Linh đề xuất, nhìn lên bầu trời vừa tạnh mưa. “Có thể ở gần đây có những khu vực an toàn hơn.”
Ba người quyết định tiếp tục đi về phía trước. Họ tìm kiếm dấu hiệu của sự sống trong khu vực hoang vu này. Khi đi được một quãng, họ phát hiện một ngọn đồi cao. Từ đỉnh đồi, họ có thể nhìn thấy một thung lũng xanh tươi phía xa, nơi có ánh sáng rực rỡ và cây cối um tùm.
“Nhìn kìa!” Kiên chỉ tay về phía thung lũng. “Có vẻ như có một khu vực an toàn ở đó. Chúng ta nên đến đó.”
“Đúng vậy,” Vương Huy đồng ý. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy thêm thông tin hoặc giúp đỡ.”
Họ bắt đầu leo lên ngọn đồi, nhưng không ngờ rằng bên dưới, những sinh vật nhỏ lén lút theo dõi. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên, khiến cả ba người dừng lại.
“Các bạn nghe thấy không?” Linh thì thầm, cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ.
“Có thể chỉ là tiếng động của gió,” Kiên trả lời, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Không, tôi cảm thấy có gì đó không đúng,” Vương Huy nhìn xung quanh, sự cảnh giác hiện rõ trong ánh mắt.
Họ tiếp tục lên đỉnh đồi, và khi đến nơi, quang cảnh trước mắt làm họ ngạc nhiên. Thung lũng trải dài với những cánh đồng xanh rờn, những con suối trong vắt chảy uốn lượn, và trên những cây cao là những loại hoa lạ màu sắc sặc sỡ.
“Thật đẹp!” Linh thốt lên, quên cả sự lo lắng. “Đây chắc chắn là một nơi an toàn!”
Nhưng khi họ chuẩn bị xuống thung lũng, một bóng đen lớn từ đâu đó lướt qua. Đó là một sinh vật khác, lớn hơn và đáng sợ hơn nhiều.
“Cẩn thận!” Kiên la lớn, kéo Linh ra khỏi tầm nhìn của sinh vật.
Sinh vật đó có hình dạng như một con chó lớn, nhưng với đôi cánh vỗ cứng cáp và ánh mắt sáng như lửa. Nó nhìn chằm chằm vào họ, miệng há ra, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.
“Chúng ta không thể ở đây lâu,” Vương Huy nói, “Nếu nó tấn công, chúng ta sẽ gặp khó khăn.”
“Chúng ta cần phải dụ nó đi,” Linh đề xuất. “Tôi có một vài chiêu thức có thể làm phân tán sự chú ý của nó.”
“Nhưng làm thế nào?” Kiên hỏi, không chắc chắn. “Nếu nó bắt kịp, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
“Chúng ta phải kết hợp sức mạnh,” Vương Huy khẳng định. “Linh, hãy tạo ra ánh sáng để thu hút nó. Còn Kiên, hãy chuẩn bị thanh kiếm của mình.”
“Được rồi!” Linh gật đầu, hai tay bắt đầu phát sáng.
Khi sinh vật bắt đầu tiến gần, Linh ném một quả cầu ánh sáng về phía xa, khiến nó phát nổ với một tiếng nổ lớn.
“Đi!” Vương Huy quát, và cả ba lao về phía thung lũng. Sinh vật bị thu hút bởi ánh sáng và bắt đầu đuổi theo họ.
“Chạy nhanh lên!” Kiên thét lên, cảm giác sợ hãi tăng lên từng giây.
Họ chạy qua những cánh đồng, tìm cách né tránh những hòn đá và bụi cây. Linh vẫn liên tục ném những quả cầu ánh sáng để tạo ra sự phân tâm.
Cuối cùng, họ đã đến được một con suối. “Chúng ta phải vượt qua nó!” Vương Huy nói, chỉ tay về phía dòng nước trong vắt.
“Nhưng nó rất rộng!” Linh lo lắng.
“Chúng ta không có thời gian!” Kiên thúc giục. “Đi nào!”
Họ nhảy qua suối, nước bắn lên tung tóe. Khi vừa chạm chân bên kia, họ quay lại nhìn.
Sinh vật dừng lại bên bờ suối, gầm gừ nhưng không dám băng qua. Họ thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đã thoát,” Kiên thở hổn hển, nhưng sự vui mừng chưa kéo dài lâu. “Nhưng đây không phải là nơi an toàn. Chúng ta cần phải tìm chỗ trú chân.”
“Có một khu rừng bên kia,” Linh chỉ về phía một khu rừng nhỏ ở đầu thung lũng. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy nơi trú ẩn ở đó.”
“Đi thôi!” Vương Huy quyết định, và cả ba bắt đầu di chuyển về phía khu rừng.
Khi vào trong khu rừng, họ cảm nhận được sự bình yên khác thường. Cây cối dày đặc và ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán lá, tạo ra một bầu không khí kỳ diệu.
“Đẹp quá,” Linh thì thầm, ánh mắt sáng lên.
“Hãy giữ cảnh giác,” Vương Huy nhắc nhở, “không biết điều gì đang chờ đợi chúng ta.”
Họ đi sâu vào rừng, và sau một lúc tìm kiếm, họ tìm thấy một hang động nhỏ. “Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây,” Kiên đề xuất. “Nơi này có vẻ an toàn.”
“Đúng vậy,” Vương Huy đồng ý. “Chúng ta cần hồi phục sức lực.”
Họ vào trong hang động, và ngay khi đặt chân vào, Linh chợt dừng lại. “Cái gì đó không ổn…”
“Gì thế?” Kiên hỏi.
“Có ai đó đã ở đây trước chúng ta,” Linh nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào những dấu chân trên mặt đất.
“Chúng ta không phải là người đầu tiên đến đây,” Vương Huy thận trọng. “Có thể họ đã gặp nguy hiểm.”
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ sâu trong hang động. Cả ba người đều đứng lại, lòng thắt lại trong lo lắng. “Chúng ta nên đi không?” Kiên hỏi, ánh mắt lo âu.
“Đợi đã,” Vương Huy bình tĩnh nói. “Chúng ta không thể quay lại ngay bây giờ. Chúng ta cần phải biết chắc điều gì đang xảy ra.”
Linh tiến lên một bước, cố gắng lắng nghe. “Có tiếng nói… giống như ai đó đang cầu cứu.”
“Cái gì?” Kiên và Vương Huy cùng lúc hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
“Chúng ta phải đi xem,” Vương Huy quyết định, “Có thể họ cần sự giúp đỡ.”
Họ từ từ tiến về phía phát ra tiếng động, và khi bước vào một khu vực rộng rãi hơn trong hang, họ thấy một người đàn ông đang nằm gục dưới đất, mặt mũi đầy bụi bẩn, tay chân bị thương.
“Cứu… tôi…” Người đàn ông thều thào, ánh mắt van nài. “Tôi không thể… ở đây lâu nữa.”
“Chúng tôi sẽ giúp bạn,” Linh nói, ngay lập tức chạy đến bên cạnh. “Bạn tên gì?”
“Tên tôi là Orin,” người đàn ông thở hổn hển. “Tôi là một trong những người sống sót sau cuộc chiến. Họ đã tấn công tôi… và tôi không còn sức lực để chạy trốn.”
Vương Huy và Kiên vội vã tiến lại gần. “Chúng ta cần băng bó vết thương cho anh ấy,” Kiên nói. “Có một số cây thuốc ở gần đây.”
“Chúng ta không có thời gian!” Vương Huy nhấn mạnh. “Sinh vật có thể đang ở gần. Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ.”
“Nhưng anh ấy cần giúp đỡ!” Linh kêu lên, ánh mắt quyết tâm.
“Chúng ta sẽ không bỏ rơi anh ấy,” Vương Huy quyết định, “nhưng chúng ta cần phải làm nhanh chóng. Linh, hãy giúp tôi băng bó cho anh ấy.
Đăng bởi | yy15529619 |
Thời gian |