Chương 8: Bóng Tối Của Ký Ức
Ánh sáng le lói từ đống lửa giữa hang động phản chiếu lên khuôn mặt của Vương Huy, Linh và Kiên. Họ vừa trải qua một trận chiến cam go, nhưng giờ đây, khi bóng đêm lặng lẽ bao trùm, tâm trí mỗi người lại tràn ngập những ký ức sâu lắng và nỗi lo sợ về những gì đang chờ đợi ở phía trước.
Orin, sau khi hồi phục một phần nhờ vào sức mạnh của bông hoa phát sáng, ngồi tựa lưng vào vách đá, vẻ mặt trầm ngâm. “Cảm ơn các bạn. Nếu không có các bạn, tôi đã không thể sống sót.” Anh nói với giọng thành thật, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.
“Không cần cảm ơn,” Vương Huy đáp, ánh mắt không rời khỏi cửa hang, nơi mà bóng tối vẫn đang rình rập. “Chúng ta là một đội. Phải làm việc cùng nhau nếu muốn sống sót.”
Linh lặng lẽ quan sát Orin. “Này, Orin. Anh có thể kể cho chúng tôi về những sinh vật này không? Chúng đến từ đâu? Tại sao chúng lại tấn công mọi người?”
Orin hít một hơi sâu, ánh mắt như lạc vào một thế giới khác. “Chúng là những sinh vật biến dị, được sinh ra từ cuộc chiến tranh tàn khốc giữa các bộ tộc trước đây. Khi những trận chiến đó diễn ra, nhiều nơi trên thế giới đã bị ô nhiễm, và những sinh vật này đã trở thành kết quả của sự hủy diệt. Chúng là biểu tượng cho nỗi đau và sự mất mát.”
“Vậy chúng ta có cách nào để đánh bại chúng không?” Kiên hỏi, sự quyết tâm tỏa sáng trong đôi mắt của anh.
Orin gật đầu. “Có. Nếu chúng ta có thể tìm được nguồn gốc của chúng và tiêu diệt chúng, chúng ta có thể chấm dứt sự tấn công này. Nhưng điều đó không dễ dàng, bởi chúng rất thông minh và nhanh nhẹn.”
Tâm trạng trầm lắng của cả nhóm bỗng bị xé nát khi một tiếng gầm vang lên từ xa, làm rung chuyển cả hang động. “Chúng ta không thể ngồi đây mãi,” Vương Huy nói, nắm chặt vũ khí trong tay. “Chúng ta phải hành động.”
“Nhưng phải làm gì?” Linh hỏi, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Chúng ta cần tìm kiếm thông tin từ những người còn sống sót khác,” Vương Huy nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta cần phải biết rõ hơn về kẻ thù.”
“Đúng vậy,” Kiên đồng tình. “Nhưng chúng ta cũng cần phải bảo vệ Orin. Anh ấy không thể đi cùng chúng ta trong tình trạng này.”
“Không, tôi không thể ngồi đây!” Orin phản đối, sự quyết tâm bừng sáng trong đôi mắt. “Tôi phải đi cùng các bạn. Tôi biết nhiều thứ và có thể giúp các bạn.”
Linh nhìn vào mắt Orin, thấy sự kiên quyết không thể lay chuyển. “Nếu vậy, chúng ta sẽ cần chuẩn bị kỹ lưỡng,” cô nói. “Chúng ta cần vũ khí và cung cấp thêm thuốc chữa thương.”
Vương Huy gật đầu, “Được. Hãy tìm những gì có thể sử dụng trong hang động này.”
Họ bắt đầu tìm kiếm quanh hang, tìm kiếm những thứ hữu ích. Vương Huy tìm thấy một số vũ khí cũ kỹ nhưng vẫn còn sắc bén, trong khi Linh phát hiện ra một số loại thảo dược có thể dùng để chữa thương.
“Nhìn này!” Linh gọi, tay cầm một loại thảo dược màu xanh lá. “Loại này có thể giúp làm dịu vết thương và hồi phục sức khỏe.”
“Rất tốt,” Kiên nói, nhanh chóng thu gom những gì cần thiết. “Chúng ta cần mỗi thứ có thể giúp ích.”
Khi họ chuẩn bị xong, Orin nhìn họ với ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. “Tôi sẽ làm hết sức mình để giúp các bạn.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau,” Vương Huy nói. “Đi nào!”
Khi cả nhóm tiến ra khỏi hang, bầu trời đã tối đen, ánh sao bị che khuất bởi những đám mây dày đặc. Họ cảm nhận được sự yên tĩnh nhưng nỗi lo sợ cũng không ngừng gia tăng.
“Chúng ta sẽ tìm đến nơi có dấu hiệu của con người,” Vương Huy đề nghị. “Có thể sẽ có người sống sót ở khu vực lân cận.”
“Chúng ta nên cẩn thận,” Linh nhắc nhở. “Những sinh vật đó có thể vẫn đang rình rập.”
“Đúng vậy,” Kiên nói, “Hãy giữ khoảng cách và luôn luôn cảnh giác.”
Khi họ di chuyển qua những khu rừng âm u, không khí dường như nặng nề hơn. Những tiếng động nhỏ cũng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, khiến họ cảm thấy như đang bị theo dõi.
“Nghe này,” Vương Huy thì thầm, dừng lại. “Có tiếng gì đó ở phía trước.”
Mọi người đều lắng nghe, và tiếng rì rào từ một khoảng rừng gần đó rõ ràng hơn. “Có ai đó ở đó không?” Kiên hỏi, giọng nghi ngờ.
“Chúng ta phải đi kiểm tra,” Vương Huy quyết định, và cả nhóm tiến về phía tiếng động, tâm trạng hồi hộp.
Họ tiến gần hơn và thấy một nhóm người đang quây quần bên một đống lửa nhỏ. Những gương mặt họ hiện lên với vẻ lo lắng và mệt mỏi, nhưng vẫn có ánh sáng hy vọng trong mắt họ.
“Có ai không?” Vương Huy cất tiếng gọi, không chắc liệu họ có an toàn hay không.
Một người đàn ông trong nhóm đứng dậy, ánh mắt nghi ngờ. “Ai đó? Tại sao các ngươi lại ở đây?”
“Chúng tôi là những người sống sót. Chúng tôi cần biết thêm về những sinh vật đang tấn công vùng này,” Vương Huy trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Những sinh vật đó… Chúng đã tàn phá rất nhiều nơi. Chúng ta cần phải rời khỏi đây,” người đàn ông nói, giọng đầy lo âu.
“Nhưng chúng ta cần biết thêm thông tin,” Linh nói, tiến gần hơn. “Có cách nào để đánh bại chúng không?”
Người đàn ông nhìn quanh, rồi nói với giọng khẩn trương. “Hãy ngồi xuống. Chúng tôi đã biết nhiều về những sinh vật này, và có thể giúp các bạn. Nhưng trước tiên, chúng ta cần lên kế hoạch.”
Trong ánh lửa sáng rực, cả nhóm ngồi xuống lắng nghe câu chuyện của người đàn ông và những người khác. Họ kể về những trận chiến, những cách mà họ đã cố gắng chống lại những sinh vật đó, và những cái giá mà họ đã phải trả.
“Nhưng chúng ta không thể từ bỏ,” Vương Huy nói, nắm chặt tay lại. “Chúng ta có thể tìm ra cách để đánh bại chúng và đưa thế giới này trở lại như trước.”
“Đúng vậy,” Orin khẳng định, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để những sinh vật này chiếm lấy cuộc sống của chúng ta.”
Từ đó, cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch, vạch ra những bước đi tiếp theo trong cuộc chiến chống lại những sinh vật biến dị. Họ cùng nhau bàn luận, quyết tâm không chỉ sống sót mà còn giành lại tương lai cho thế giới.
Đêm tối bao trùm nhưng trong lòng họ, ánh sáng hy vọng đã bắt đầu bùng lên, hứa hẹn cho một ngày mai tươi sáng hơn.
Đăng bởi | yy15529619 |
Thời gian |