Thức tỉnh
"Tương lai đã hướng về nơi chung mạt..."
Hắn nghe thấy một giọng nói, u buồn mà uy nghiêm, không rõ thuộc về nam hay nữ.
"Tuyệt diệt là điểm kết cuối cùng của vạn vật, đó là quy luật tất yếu của thời gian."
Là ai đang nói? Hắn muốn hỏi, nhưng không sao mở miệng được, trong khi giọng nói thì vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai, vọng thẳng vào linh hồn.
"Tuy nhiên, hỡi hành giả, nếu ngươi đã không chấp nhận kết cục như vậy. Hãy "bắt đầu" thêm lần nữa..."
Hắn cố mở mắt, nhưng cơ thể thậm chí còn không thể cử động.
"Và viết lại tất cả bi kịch đi."
Với câu nói cuối cùng đó, giọng nói biến mất, mà ý thức của hắn cũng tan rã thành vô số mảnh nhỏ, biến mất trong dòng chảy thời gian.
Thẳng đến khi...
Đó là một không gian tối đen như mực, thân thể trở thành lồng giam mà ý thức từng chút từng chút tập hợp lại. Thiếu niên chậm chạp mở đôi mắt khép chặt ra, mơ màng nhìn quanh.
"Đây là đâu?"
Hắn ngơ ngác tự hỏi.
Còn chưa nắm rõ tình hình thế nào, thiếu niên đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm từ phía sau:
"Tỉnh rồi đấy à?"
Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên mặc sơ mi hồng sẫm, bên ngoài phủ áo đen, tay cầm máy ảnh giơ về phía mình ấn liên tục vài cái.
"Anh... Là ai?"
Vẫn chưa biết đây là tình huống gì, thiếu niên chỉ có thể tiếp tục hỏi.
"Chỉ là một Kamen Rider qua đường thôi, không cần phải nhớ đâu."
Người kia cúi đầu, chỉnh sửa máy ảnh trong tay, trả lời mà không thèm ngẩng mặt.
Rồi xong, gặp thằng dở hơi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng "Kamen Rider, đó là cái gì?" Mới là những từ chui ra khỏi miệng hắn.
"Ồ, vậy là thế giới này không tồn tại khái niệm Kamen Rider à?"
Tới lúc này, người kia mới hơi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, nét mặt hắn rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Tự nhiên kéo người ta vào đây rồi toàn nói chuyện nhảm nhí gì đó, anh bị dở người à?"
Không nhịn được nữa, thiếu niên buộc miệng nói.
"Kéo vào à? Ra là vậy, hiểu đại khái rồi."
Gã thanh niên sờ sờ cầm.
Thái độ lấc cấc của hắn làm thiếu niên rất muốn đi lên cho cái gương mặt đó một đấm. Hiểu cái gì mới được?
"Đừng hiểu lầm."
May sao thanh niên đã nói tiếp.
"Tôi không phải người kéo cậu tới đây. Như đã nói, chỉ đi ngang qua rồi vô tình đụng trúng cậu thôi."
Gì?
Thiếu niên không rõ lắm, nếu người này không phải kẻ đưa hắn tới đây, vậy thì là ai?
"Mà sao cũng được, gặp nhau coi như có duyên, nhận lấy."
Gã thanh niên kia thì có vẻ không mấy quan tâm tới chuyện này, hắn ném chiếc máy ảnh trong tay mình qua chỗ thiếu niên.
Tay chân lóng ngóng chụp lấy chiếc máy ảnh theo phản xạ, thiếu niên còn chưa kịp hỏi làm vậy là có ý gì, sao lại đưa thứ này cho hắn thì người kia đã nói tiếp.
"Hành trình của tôi đã kết thúc rồi, nhưng câu chuyện về chuyến du hành của Decade không nên kết thúc như vậy."
Decade? Là cái đồ chơi?
Mặc kệ vẻ mặt đầy thắc mắc của thiếu niên, cái người kỳ lạ kia tiếp tục huyên thuyên:
"Tình cờ đụng phải trong lúc du hành giữa vô số thời không thế này chắc là định mệnh dẫn lối đấy. Đây, nhận lấy cái này nữa."
Hắn tiếp tục ném tới cho thiếu niên một chiếc hộp màu trắng và một vật thể kỳ lạ không rõ là gì có màu hồng.
"Là màu magenta!"
Giống như đọc được suy nghĩ của hắn, người bên kia phản bác.
Nhưng là cái đồ chơi gì mới được?
Thiếu niên rất muốn hỏi, nhưng ý thức bỗng trở nên nặng nề, chỉ giữ mình tỉnh táo thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
"Khi muốn sử dụng, cứ đặt Driver lên eo, nhét thẻ vào rồi đóng lại là được, cậu sẽ tự biết cách thôi."
Driver? Thẻ? Toàn mấy từ khó hiểu. Rốt cuộc người này đang muốn nói cái gì?
Thiếu niên thầm nghĩ, không thể nào hiểu nổi, cũng chẳng thể lên tiếng hỏi, vì ý thức của hắn lại sắp tan rã rồi.
"Nơi mà cậu sắp tới có lẽ không phải thực tại ban đầu của cậu đâu. Mở mắt ra là có thể vô tình gặp phải song trùng của chính mình cũng chưa biết chừng. Vì vậy không cần phải quá ngạc nhiên nếu có ai đó trông giống hệt mình làm gì."
Tầm mắt dần tối đi, thiếu niên có thể cảm thấy chỉ giây lát nữa thôi là mình sẽ lại mất ý thức.
"Điều cuối cùng, kẻ du hành, à không... Nhà khai phá những điều chưa biết, chúc cậu may mắn."
Rõ ràng là một lời chúc tốt lành, nhưng mà không hiểu sao thiếu niên lại cảm thấy hơi khó chịu, giống như tự nhiên mang nợ vào người. Cộng thêm cái thái độ bề trên không coi ai ra gì của cái người kia nữa, cơ thể mà cử động được thì quả thật muốn cho hắn một đấm vào mặt.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, thiếu niên chẳng thể biến nó thành hành động được. Ý thức của hắn đã triệt để chìm vào bóng tối mà không nhận ra người kia đã biến mất sau một bức màn xám xịt rời khỏi nơi này, còn bản thân hắn cũng bị hư không tối đen nuốt chửng.
"Bên này có một người, bên kia cũng có một người..."
"Toạ độ của hai người này không tới từ trạm không gian."
"Lúc này rồi còn tính toán gì chứ. Người sống sờ sờ trước mặt chúng ta không thể là giả được. Để tôi xem người bên này, Dan Heng xem người bên kia đi."
"...Nhịp tim và mạch đập đều rất yếu. March, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo đi."
"Hả!? Tôi sao... Sao không phải là Dan Heng? Với cả tình trạng người phía tôi cũng không khá khẩm gì hơn..."
"Vậy thì đổi bên, để thiếu niên kia cho tôi, March lo thiếu nữ bên này đi..."
"A? Vậy mà tỉnh rồi? Nhưng bên đây thì vẫn chưa... Vẫn cần hô hấp nhân tạo sao?"
"Hay là cô tới đi, hai người giống nhau như vậy chắc là người thân phải không? Hô hấp nhân tạo sẽ không có gánh nặng tâm lý gì đúng chứ?"
Trong mơ màng, thiếu niên nghe thấy có hai người đang tranh luận bên cạnh mình, dường như nam tên là Dan Heng, nữ tên là March. Hình như còn có một người khác nữa thì phải, nhưng người này không lên tiếng nên hắn không dám chắc lắm. Cảm thấy ai đó đang nhích lại gần, thiếu niên nhấp nháy mở mắt ra theo bản năng. Chỉ thấy trước mắt là gương mặt của một thiếu nữ tóc xám nhắm chặt hai mắt, trông rất ưa nhìn đang tiến đến gần.
Đây là March sao?
Dựa theo những gì thiếu niên nghe được vừa nãy, cô gái này đang muốn tiến hành hô hấp nhân tạo chi hắn. Ôm chiếc đầu vẫn còn mấy phần choáng váng, thiếu niên định thông báo mình đã tỉnh, không cần sơ cứu. Nhưng còn không đợi hắn nói gì, hai cánh môi mềm mại đã áp lên trên, chặn ngang những câu từ sắp thốt ra lại trong cổ họng.
Đăng bởi | Dunkel |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |