Quý thiếu gia kỳ thực là tiên nhân, xông vào huyện nha, quát lui người của Phụng Tiên sơn trang, dọa đến tiên nhân của Thiên Thư Viện không dám hé răng, câu chuyện này không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng lại bắt đầu truyền miệng trong dân chúng.
"Nhưng mà, nếu Quý Ưu kia thật sự là tiên nhân, ngày trước khi Quý gia gặp nạn sao hắn không ra tay?"
"Lúc đó, hắn còn chưa Hạ Tam Cảnh viên mãn."
"Hạ Tam Cảnh viên mãn là gì?"
"Cái này mà cũng không biết? Quý thiếu gia lúc đó chưa đến Hạ Tam Cảnh viên mãn, để lộ tu vi chính là tội chém đầu, cho nên hắn mới phải nhẫn nhịn!"
Có người giẫm lên ghế trong quán cơm, cây quạt xếp trong tay đập chan chát trên mặt bàn.
Trong số họ, không ít người từng cười nhạo Quý thiếu gia, Quý gia gặp nạn, Phương phủ từ hôn, Khưu gia gặp chuyện, lời ra tiếng vào đã thành thói quen.
Nhưng ai ngờ được, Quý thiếu gia lại là một vị tiên nhân ẩn thế.
Lời đồn đại vốn là thế, nửa thật nửa giả, nhưng cũng đủ khiến mọi người chấn động, đến nỗi im phăng phắc.
Thứ như lời đồn đại, tựa áng mây trời, kẻ tin người ngờ.
Nhất là khi Quý Ưu về nhà rồi bặt vô âm tín, chẳng bao lâu sau, có kẻ bới móc chỗ phi lý trong lời đồn, hùng hồn phân tích chứng minh Quý Ưu nào phải tiên nhân gì.
Kẻ ấy tên Vương Tam, sống ven sông Nam Nhai.
Hai năm rưỡi trước hắn cũng từng làm công cho Quý gia, sau vì tội ăn cắp vặt bị đuổi đi.
Ngày ấy Quý gia gặp nạn, hắn là kẻ đầu tiên hả hê ra mặt, nay nghe đồn Quý Ưu là tiên nhân, dĩ nhiên là không thể chấp nhận nổi.
Cũng có người lấy chuyện nữ nhi Khưu gia đã bình an vô sự trở về để phản bác, nhưng đều bị một câu "Chuyện đó để sau hẵng hay" chặn họng.
Thế nhưng ngay sau đó, một đám người có chút của ăn của để trong huyện kéo đến Bài Phường nhai, mang theo gạo thịt gia cầm, khúm núm chờ đợi trước cửa, khiến Vương Tam rơi vào trầm mặc.
Mấy nhà này trước kia từng thừa cơ Quý gia gặp nạn mà chiếm đoạt chút tài sản, chia nhau chút lợi lộc.
Nào là trâu cày, bát đĩa, nông cụ... những thứ không thể mang theo khi chạy trốn, hầu hết đều bị bọn họ vơ vét sạch sẽ.
Hơn hai năm trời bình an vô sự khiến bọn họ ngỡ mình có thể cao gối vô lo, nhất là ngày thường thấy Quý thiếu gia chẳng có chí tiến thủ, lêu lổng đầu đường xó chợ, càng cảm thấy việc chiếm đoạt đó là lẽ đương nhiên.
Cho đến khi Phương thái gia cho gọi bọn họ đến phủ nha, nói rõ sự tình.
Thế là nỗi sợ hãi chết đến nơi khiến bọn họ đứng ngồi không yên, vội vã mang theo những thứ có thể mang, hốt hoảng đến thỉnh tội.
Chỉ là cửa Quý gia vẫn luôn đóng chặt, chẳng có ai đáp lời, khiến bọn họ mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cuối cùng có kẻ nhanh trí chỉ cho bọn họ một con đường sáng, thế là bọn họ lại vội vã chạy ra khỏi thành, đem trả hết mọi thứ cho Khưu gia.
"Mấy người này, ngày thường vẫn hay qua lại với Phương thái gia, còn từng cướp mất của nhà ta hai mẫu ruộng..."
"Xem ra lời đồn trong huyện là thật đấy..."
"Ê ê ê, các ngươi đừng có nhìn, mau chóng rời đi, trước cửa tiên nhân không được tụ tập ồn ào!"
Ngay khi đám người đang xì xào bàn tán thì một đám nha dịch tay cầm gậy gộc đi tới, trong đó có mấy tên má còn sưng húp.
Thế là tại thời khắc này, uy danh tiên nhân của Quý gia mới thực sự bắt đầu khiến người ta khiếp sợ.
Thực ra Huyện lệnh Ngọc Dương Phương Trung Chính cũng muốn đến thỉnh tội.
Sáng sớm hôm nay, hắn cùng nha dịch đi tuần tra, về đến nhà thấy cúc vạn thọ bị giẫm nát tan tành thì nổi trận lôi đình, sau đó nghe hạ nhân kể chuyện của Quý Ưu, liền trầm mặc hồi lâu.
Ai ngờ nữ tế mà ngày trước hắn từng khinh thường, hôm nay lại khiến cả Phụng Tiên sơn trang cũng không dám hé răng nửa lời.
Chẳng qua là khi hắn chân trước vừa đạp ra khỏi nhà thì lập tức liền bị nữ nhi ngăn lại.
"Cha, nữ nhi của ngài cũng sắp là tiên nhân của Thiên Thư Viện rồi, chẳng qua là khởi đầu muộn hơn Quý Ưu một chút thôi, sao phải hạ mình đến vậy?"
"Nhược Dao à, chuyện tiên nhân không phải chuyện đùa đâu."
"Nếu cha thực sự đến bồi tội, chẳng phải là chứng thực cho cả huyện biết hai năm trước ta từng bỏ đá xuống giếng, không tuân thủ phụ đạo sao?!"
Phương Nhược Dao giờ đã rất có tiên uy, tư thái ương ngạnh khiến Phương Trung Chính từ bỏ ý định đến Quý trạch.
Hắn vốn chẳng biết tu tiên là thế nào, chỉ thấy lời nữ nhi nói cũng có lý, đều là học trò Thiên Thư Viện, há nên phân cao thấp làm gì.
Mà ngay khi hắn vừa định ngồi xuống uống trà, kiểm tra sổ sách lương thực, thì thấy Tào Kính Tùng xách kiếm khí thế hung hăng ra phủ nha, sau đó liền phóng lên tận trời, miệng không ngừng mắng rất khó nghe.
"Tiểu An, Tào... Tào tiên nhân đây là muốn đi đâu?"
"Lão gia, Tào tiên nhân cảm ứng được một cỗ linh khí vút không, nói là người của Phụng Tiên sơn trang lại đến, muốn cướp Quý công tử, Tào tiên nhân sắp tức chết rồi, định một mình một kiếm, chém bọn họ ngoài cửa."
Tiểu tư chuyên hầu hạ hai vị tiên nhân nói một câu rồi vội vàng đuổi theo.
Đăng bởi | Cinnie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |