Phương Trung Chính tuy không tính là người tốt, nhưng lại là một người cực kỳ thông minh, rất biết nhìn thời thế, từ thái độ của Tào tiên nhân, hắn đã mơ hồ cảm nhận được, Quý Ưu và loại người dựa vào danh ngạch để vào Thiên Thư Viện như nữ nhi mình, không phải là chuyện giống nhau.
Quý Ưu dù sao cũng đã bái nhập Thiên Thư Viện, tuy không thích Phương gia nhưng trên mặt ngoài vẫn phải giữ thái độ, thế là nhận lời đến dự.
Chỉ là sau ba tuần rượu, Phương Trung Chính suýt chút nữa bị hắn kéo bái làm huynh đệ kết nghĩa, chuyện này khiến Phương Nhược Dao cả buổi tiệc đều mặt mày xanh mét.
Nhưng cũng may, Quý Ưu không ngồi lâu trong tiệc rượu, ăn hết hai cái đùi gà, nói vài lời khen ngợi với Tào Kính Tùng và Bùi Như Ý, sau đó liền vội vàng rời đi.
"Quý Ưu làm việc, luôn luôn vội vàng hấp tấp, bây giờ lại muốn đi làm gì?"
"Có lẽ là đến sân thóc, bên kia đang dựng đài, mọi người cũng đã đến rồi, bây giờ chỉ thiếu Quý thiếu gia."
Tiểu tư hầu hạ bên cạnh bưng rượu đi tới, nghe được câu hỏi liền mở miệng bẩm báo.
Bùi Như Ý hơi ngẩn ra: "Dựng đài? Chẳng lẽ là muốn hát hí khúc?"
Phương Nhược Dao cười một tiếng, vừa rót rượu vừa nói: "Ta nghe người ta nói, Quý Ưu sáng nay nói chuyện phiếm trên đường với người ta, nói bây giờ đã thành tiên nhân của Thiên Thư Viện, nếu như để các nhà giàu trong thành nhận kết nghĩa để che chở, tuyệt… ừm, tuyệt đối phát tài, lúc này e là đi bận chuyện này rồi."
Bùi Như Ý sau khi nghe xong, mi tâm lập tức nhíu lại, vẻ mặt không vui.
Cái tên họ Quý này, rõ ràng còn chưa thực sự trở thành đệ tử của Thiên Thư Viện liền bắt đầu lấy danh nghĩa này để thu cống phẩm, không khỏi có chút cuồng vọng tự đại rồi.
Phải biết rằng, trang chủ của Phụng Tiên Sơn Trang chính là cao thủ Thượng Ngũ Cảnh, cuối cùng tách khỏi Huyền Nguyên Tiên Phủ tự mình chọn đất lập trang mới có tư cách này.
Nhưng chưa đợi Bùi Như Ý mở miệng, tiểu tư bưng rượu lập tức xua tay: "Tiểu thư nghe nhầm rồi, không phải nhà giàu trong thành."
"Không phải?"
"Bị gọi đến sân thóc, đều là con cái của những nhà nghèo khổ."
"?"
Phương Nhược Dao hơi ngẩn ra, không chút dấu vết liếc nhìn Bùi Như Ý một cái: "Không ngờ, hắn ngay cả cống phẩm của nhà nghèo cũng muốn."
Tiểu tư lại hơi ngẩn ra: "Quý thiếu gia không nhận cống phẩm."
"Sao ngươi biết hắn không nhận cống phẩm? Lắm lời."
"Bởi vì… bởi vì Cẩu nhi nhà ta cũng đi, muốn bái Quý thiếu gia làm cha nuôi."
Phương Nhược Dao cứng đờ một lát, đã biết chủ đề không có lợi cho mình liền nhanh chóng đổi giọng: "Đúng rồi sư tỷ, nói đến chuyện cống phẩm, phần cống phẩm của ta hôm qua đã được vận chuyển đến kinh thành, không biết cống phẩm của Quý Ưu làm sao mang đi? Hay là bảo cha ta sắp xếp thêm một chiếc xe đi theo?"
Nộp tiền đi học, đi học nộp tiền, chuyện này, cho dù là ở Thanh Vân thiên hạ này cũng không thay đổi.
Tuy huynh trưởng của Phương Nhược Dao lập nhiều quân công, rất được Trấn Bắc Thần Tướng trọng dụng, nhưng Phương Nhược Dao dù sao cũng là người phàm, cống phẩm cũng không thể miễn trừ.
Nhưng, Quý gia sa sút đã lâu, nàng không cho rằng Quý Ưu có thể nộp nổi khoản cống phẩm này.
Bùi Như Ý nghe nàng hỏi chuyện này, không khỏi nhìn nàng một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Người chưa đến nhược quán mà đạt Hạ Tam Cảnh viên mãn, không cần nộp cống phẩm cho tông môn."
"A?"
"Đừng nói là nộp lên, với tu vi của hắn, nếu chọn Huyền Nguyên Tiên Phủ, thậm chí còn có thể nhận được một phần tiền tháng mà tông môn cấp cho hắn."
Bùi Như Ý cầm chén rượu lưng lửng lên: "Nếu không, ngươi cho rằng Tào giáo tập vì sao mỗi ngày ngồi xổm ở cổng thành như phòng trộm, sợ Quý Ưu bị người ta đào đi chứ?"
Phương Nhược Dao nghe xong, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Nàng vốn cho rằng tất cả học tử của Thiên Thư Viện đều giống nhau, nhưng nghe đến lúc này mới biết, thì ra cho dù đã vào Thiên Thư Viện thì cũng phải phân chia cao thấp.
…
"Giáo tập, ngày mai phải lên đường rồi, sao ngài vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Bùi Như Ý từ tiệc rượu rời đi, bước đến hành lang, bỗng thấy Tào Kính Tùng đã sớm rời tiệc, đang ngồi bên chiếc bàn đá trong sân.
Chung quanh hắn lúc này toàn là mảnh sứ vỡ vụn.
Từ hoa văn trên mảnh vỡ loáng thoáng có thể thấy được hoa văn bên trong, đây hình như là chiếc bình hoa mà Phương huyện lệnh vô cùng yêu quý.
Còn Tào giáo tập lúc này đang không ngừng luyện hóa linh khí nơi đầu ngón tay, ngưng tụ thành hạt gạo nhỏ, hướng về phía chiếc bình hoa còn nguyên vẹn trên bàn đá, miệng lẩm bẩm gì đó.
Nhìn mồ hôi trên trán hắn, có vẻ như đã thử rất lâu rồi.
"Ta đang thử đưa linh khí vào trong bình hoa rồi lưu lại trong đó, đưa vào thì cực kỳ dễ dàng, nhưng muốn lưu lại thì vô cùng khó khăn, mười lần chỉ thành công được một hai."
Bùi Như Ý nghe xong có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ là công pháp mới?"
Đăng bởi | Cinnie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |