Tào Kính Tùng run run tay, cẩn thận tiến gần chiếc bình hoa: "Như Ý à, ngươi đã từng nghĩ chưa, nếu việc này khó khăn như vậy thì Quý Ưu làm cách nào để ôn dưỡng một nữ đồng đến mức linh quang tỏa sáng khắp người?"
"Cái này..."
"Linh khí là nguồn gốc của thiên địa, ẩn tàng lực lượng của thiên đạo, năm vị điện chủ nội viện chính là có thể luyện hóa linh khí đến mức như điều khiển tay chân, nếu Quý Ưu không phải may mắn thành công, ta thấy đừng nói là Thượng Ngũ Cảnh, e rằng ngay cả Lâm Tiên cảnh cũng không phải vấn đề."
Lời vừa dứt, chiếc bình hoa trước mặt Tào Kính Tùng bỗng nhiên không chịu nổi gánh nặng, lập tức từ miệng bình nổ tung, mảnh vỡ văng khắp nơi, chỉ còn lại sắc mặt ngưng trọng của Tào giáo tập.
Hắn đã bước vào Thượng Ngũ Cảnh nhiều năm, tuy rằng vẫn luôn dừng lại ở Thông Huyền Cảnh ban sơ chưa có tiến triển, nhưng dù sao cũng cao hơn Quý Ưu một cảnh giới.
Hơn nữa, Hạ Tam Cảnh là Bổn Thân Cảnh, Thượng Ngũ Cảnh là Chư Pháp Cảnh, hai bên về mặt khống chế linh khí vốn đã khác biệt một trời một vực, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến kẻ khác phải mở rộng tầm mắt.
Cái này hoặc là Quý Ưu quá yêu nghiệt, hoặc là chính mình quá ngu xuẩn.
Tào Kính Tùng đương nhiên không thừa nhận mình ngu xuẩn, vậy thì lời giải thích duy nhất chính là tên học trò mới thu nhận kia, còn có tiềm lực chưa được khai phá.
"Phú quý ngập trời nha..."
"Như Ý, đứa nhỏ này vào nội viện nhất định sẽ dễ như trở bàn tay, nói không chừng còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của năm vị điện chủ."
Nghe được câu này, Bùi Như Ý không khỏi cười khan một tiếng.
Năm chưa nhược quán Hạ Tam Cảnh viên mãn, xác thực phi phàm, nhưng nàng cảm thấy Tào giáo tập vẫn là có chút khoa trương.
Phàm là con đường tu tiên, kẻ tài hoa xuất chúng nhiều vô số kể. Nói đến năm chưa nhược quán mà Hạ Tam Cảnh viên mãn, năm nay bảy đại tiên tông đã tìm được mười người, riêng Thiên Thư Viện đã chiếm hai suất.
Thế nhưng, cho dù có thêm Quý Ưu thì ba người bọn họ vẫn có phần tầm thường trong đám thế hệ trẻ.
Phải biết rằng, vị Tiểu giám chủ của Linh Kiếm sơn kia năm mười tuổi đã công hành viên mãn, thậm chí cả thân truyền của Vấn Đạo tông cũng mười hai tuổi bước vào Thượng Ngũ Cảnh, còn có thân truyền của những tiên tông khác, tất cả đều là yêu nghiệt.
Quý Ưu còn kém một năm nữa mới đến tuổi nhược quán, vừa vặn viên mãn, cũng chỉ là leo đến ngưỡng cửa để gặp bọn họ mà thôi.
Ngay khi nàng đang suy tư thì bỗng thấy Tào Kính Tùng ở trong đình nhíu chặt mày, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía nam Ngọc Dương huyện.
"Giáo tập, xảy ra chuyện gì thế?"
"Như Ý, ngươi có cảm nhận được, linh khí nơi đây hình như đang liều mạng chảy về phía nam, thậm chí ngay cả ta cũng không khống chế được không."
"?"
Bùi Như Ý khẽ giật mình, ngay sau đó liền xuyên qua hành lang, ra khỏi nha môn Ngọc Dương huyện, trực tiếp chạy đến sân bãi phía nam nơi Quý Ưu đang ở.
Dưới màn đêm, mọi thứ ở Ngọc Dương huyện đều bị bóng tối bao phủ, chỉ có trong sân bãi là đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi xung quanh một mảnh đỏ rực, náo nhiệt như nhà địa chủ đang tổ chức hôn lễ.
Mà xung quanh sân bãi thì vây đầy bá tánh, nhìn từ xa đã thấy bóng người lố nhố.
Dưới ánh đèn tối tăm, không nhìn rõ mặt bọn họ, nhưng đại khái có thể thấy thân hình bọn họ gầy gò, áo quần rách rưới.
Ngay giữa ánh sáng chói lọi này, bảy mươi hai đứa trẻ quỳ trên sân bãi, dùng giọng trẻ thơ trong trẻo gọi "Cha nuôi", sau đó liền dập đầu xuống đất.
Hạ Tam Cảnh viên mãn không tính là cảnh giới cao thâm gì, chỉ là tiên đạo sơ đẳng, chuyện có thể làm được không nhiều.
Nhưng danh tiếng của Thiên Thư viện còn coi như hữu dụng, dù sao, đó cũng là Thánh tông của Đại Hạ.
Mà trong luật pháp Đại Hạ có quy định, cha nuôi cũng là cha, đương nhiên cũng phải được che chở, hắn không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng dù sao thì có còn hơn không.
Nếu hắn may mắn tìm được phương pháp tu bổ linh tuyền, bước vào Thượng Ngũ Cảnh, lực uy hiếp có lẽ còn lớn hơn một chút.
Quý Ưu ngồi phía trước trầm mặc một hồi lâu, nhìn những đứa trẻ kia bỗng nhiên bật cười.
Có lẽ đến cuối cùng hắn cũng không cứu được những đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu kia, nhưng chung quy, hắn vẫn có thể cố gắng cứu được một nhóm trẻ em khác.
Vừa mới nghĩ đến đây thì không biết vì sao, bầu trời đêm trên đỉnh đầu bỗng sáng lên vài phần.
Sau đó, trên bãi đất xuất hiện vô số linh quang, tinh khiết như sao trắng, bay lượn như đom đóm, không ngừng di chuyển, dần dần tụ lại về phía này.
Chốc lát sau, cả bãi đất sáng rực như biển sao, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
"Cái gì thế kia?"
"Hơ..."
"Hình như lần này ta không ăn nấm... nhỉ?"
Quý Ưu ngẩng đầu nhìn lên, mấy hơi thở sau khẽ giật mình, có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện những luồng sáng kia không phải khi không mà xuất hiện, cũng không phải từ trên trời giáng xuống, mà dường như là từ bảy mươi hai đứa trẻ trước mặt hắn mà ra.
Mi tâm mỗi đứa trẻ đều có một đạo linh quang, lúc nãy đồng loạt bay lên không trung, sau đó lại có từng hạt linh quang rơi xuống.
Đăng bởi | Cinnie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |