Trưa hôm sau, mặt trời lên cao, cũng là ngày kiểm kê ruộng đất Ngọc Dương huyện. Sai dịch phụ trách việc này tay cầm sát uy bổng, xếp thành ba hàng đi dọc phố phường, uy vũ bất phàm.
"Nhanh lên nhanh lên, động tác nhanh lên, đừng có lề mà lề mề."
"Năm nay được tiên nhân phù hộ, không tai không họa, mùa màng bội thu, nhưng Đại Hạ ta đang giao chiến với Vu Man ở ngoài Bắc Nguyên, quốc khố trống rỗng đã lâu, cho nên quan trên có lệnh, năm nay thuế má phải nộp đủ."
Dưới sự thúc giục của sai dịch, nhà nhà hộ hộ trong Ngọc Dương huyện đều mở hầm chứa, khiêng sáu phần thu hoạch lương thực đã chuẩn bị ra ngoài, kiểm kê cẩn thận, chia làm hai phần, rồi ghi chép lại.
Một phần là thuế ruộng Đại Hạ, một phần là cung phụng tiên tông.
Ngàn năm trước, thiên hạ Thanh Vân từng có chư quốc hỗn chiến, Thái Tổ Đại Hạ vì muốn tạo nên bá nghiệp thiên thu, nên đã lập giao ước cống nạp với các tiên tông.
Trong giao ước có ghi, chỉ cần tiên nhân ẩn thế chịu giúp Đại Hạ thống nhất Trung Nguyên, về sau mỗi năm sẽ tăng thêm thuế má, dùng làm cống phẩm dâng lên tiên tông.
Xưa kia, tiên nhân sẽ xuống núi trừ yêu diệt ma, tiện thể chữa bệnh trừ tà cho trẻ nhỏ trong thôn, nhưng sau khi Đại Hạ chiếm được Trung Nguyên, những truyền thuyết đó chỉ còn là giai thoại trong hí văn mà thôi.
Về sau, thiên hạ Thanh Vân lại nổi lên tranh chấp giáo vận, các tiên tông chiêu mộ đệ tử khắp nơi, cống phẩm tiên tông mỗi năm đều tăng lên, khiến bách tính không thở nổi.
Còn bản thân họ thì đều ẩn mình trong tiên sơn ngộ đạo tu hành, ăn sung mặc sướng, cầu đạo trường sinh, không màng thế sự.
Đối với bách tính Đại Hạ đã sớm tê liệt mà nói, cái này dường như là thiên công địa đạo từ xưa truyền lại.
Nhưng thân làm một hòa thượng ngoại lai như Quý Ưu, lúc lần đầu tiên biết được mối quan hệ giữa cống nạp và kẻ được cống nạp, trong đầu chỉ có một từ.
Ung thư.
Tiên tông, tiên đạo, tiên nhân, đã như những tế bào tổ chức vô trật tự, cắt đứt sự phát triển bền vững của xã hội, không chút kiêng dè mà vắt kiệt sức sống của thế giới này.
Đây chính là ung thư.
Quý Ưu bước ra khỏi ngưỡng cửa tổ trạch Quý gia, nhìn thấy nha dịch đi ngang qua phố, thầm nghĩ sự đã đến nước này, trước tiên cứ ăn cơm đã.
Ngọc Dương Quý gia trên danh nghĩa đã không còn, ruộng đất cũng bị người ta chiếm đoạt sạch sẽ, tuy không cần nộp thuế, nhưng ăn cơm lại là vấn đề nan giải.
Không chỉ là cơm, mỹ nữ sư tôn, yêu diễm sư tỷ, loli sư muội, những thứ trang bị cơ bản của người xuyên việt, hắn một thứ cũng không có.
Còn lão Khưu, nhà ngay cả tiền thuế năm nay cũng không đủ đóng, còn phải sang nhà lão nhạc trượng mượn, hắn cũng không muốn đi thêm phiền toái.
May mà các cửa hàng trên Bài Phường nhai đều từng là sản nghiệp của Quý gia, hắn ở đây còn có chút mặt mũi, chọn một quán làm trâu làm ngựa, cơm no vẫn có thể kiếm được.
Nhưng ngay khi Quý Ưu đi đến trước cửa quán cơm, đường cái Bài Phường nhai bỗng truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Ngẩng đầu nhìn lên, ba cỗ xe ngựa gỗ lim đỏ trang trí châu ngọc lộng lẫy đang chạy dọc theo đường phố, xa hoa vô cùng, so với những ngôi nhà gạch ngói hai bên đường giống như không tồn tại cùng một thế giới.
Hai cỗ xe phía trước có một lão giả và một nữ tử, đều mặc bạch bào thêu kim tuyến, thắt lưng đeo trường kiếm quý giá, quanh thân linh quang ẩn hiện, mặt không biểu cảm, một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Cỗ xe thứ ba theo sau, trên xe ngồi một nữ tử khác, thân mặc váy lụa mỏng thêu hoa, đôi mắt long lanh như nước, dáng ngồi đoan trang, mang theo vài phần ngạo khí, rất có phong thái tiểu thư khuê các.
Nhưng khi nhìn thấy Quý Ưu bên đường, nữ tử trên xe ngựa khẽ nhíu mày, đưa tay buông rèm châu xuống.
Chỉ sau cái liếc mắt vội vàng ấy, ba cỗ xe ngựa đó đã đi dọc theo phố, hướng về phía huyện nha.
"Xem ra là tiên trưởng Thiên Thư Viện đến thăm, muốn đón Phương Nhược Dao đi Thịnh Kinh rồi, Quý thiếu gia sao không cùng đi?"
"Quý thiếu gia phong thái trác tuyệt, tự nhiên là chướng mắt loại tiên tông như Thiên Thư Viện này rồi."
Quý Ưu hoàn hồn, nhìn theo tiếng nói, thấy trong quán cơm có hai thực khách đang nhìn hắn, mang theo vẻ mặt không có thiện ý.
Hai người này một người tên là Giả Tư Thông, một người tên là Đổng Uy, đều là đồng môn với Quý thiếu gia trước kia.
Quý thiếu gia lúc gia nghiệp vẫn còn, tính tình kiêu ngạo, gặp con chó ven đường cũng phải buông lời khinh miệt, thế nên gây thù chuốc oán với những người cùng thế hệ khắp nơi.
Giả Tư Thông đi đến trước người hắn: "Phương tiểu thư ngày mai sẽ khởi hành đến Thịnh Kinh. Đêm trước, nàng đã đặc biệt mở tiệc chiêu đãi khách hữu trong phủ, chúng ta đều có đi, chỉ là không gặp Quý thiếu gia? Vị hôn phu như ngươi, không khỏi làm người ta lạnh lòng nha!"
“Giả huynh hồ đồ rồi, Phương Nhược Dao đã sơm từ hôn với hắn rồi mà?!”
Đăng bởi | Cinnie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |