Kiếm tiền.
Nghe được tiếng coong, nghe âm thanh tràn đầy căm giận, cảm giác chân phải của mình đau đau vì lực phản chấn của định luật 3 niu tơn. Biểu cảm của Lê Vinh gần như chết lặng, hai mắt mất đi tiêu cự, mồm há to ra đủ để nhét một quả trứng vịt.
Sau đó, chào đón hắn là một cú vỗ cực mạnh chỗ đỉnh đầu, mạnh đến mức khiến hắn chúi xuống, phải dùng khuôn mặt ‘điển trai’ của mình để tiếp lấy mặt đất.
Cú vỗ này, kết hợp với sự va chạm xuống mặt đất khiến Lê Vinh cảm giác choáng váng, trong đầu chỉ kịp nghĩ một câu, trước khi tâm trí chìm vào bóng tối.
"Đối phương…. là Võ Giả….. cấp hai….."
Nhìn Lê Vinh bị một một vỗ làm ngất liệm, chỗ da mặt với mặt đất bắt đầu rỉ rỉ ra vết máu, đám nam sinh Lả Vũ ôm nhau mà run rẩy, khuôn mặt khiếp hãi, mồ hôi tuông ra như tắm.
Đinh Võ Nguyên nhìn nhìn qua lại giữa bàn tay của mình và Lê Vinh nằm trên đất, trong lòng âm thầm hô may mắn.
Đòn vỗ lúc nãy, hắn không thi triển Cương Trảo, chỉ thuần dùng sức của cánh tay. Nếu chơi thêm Cương Trảo, sợ là một vỗ liền lấy mạng của Lê Vinh rồi.
Lúc đó, tươi lai tương sáng xem như hỏng bét.
"Mọe, Võ Quán phải cần đăng ký thông tin mới có thể dùng các loại máy kiểm tra, không thể đi đến Võ Quán được."
"Sau ngày hôm nay, phải tìm cách kiểm tra sức mạnh của thân thể này mới được. Nếu không, có ngày vỗ nhẹ một cái mà đối phương lăn ra chết thì toang."
Đinh Võ Nguyên âm thầm nghĩ nghĩ, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, ngồi xuống, thi triển Cương Trảo cho khỏi lộ dấu vân tay, lục lục thân thể cùng cặp sách của Lê Vinh, móc ra được một cái điện thoại cảm ứng loại xịn, một khoảng tiền tầm hơn 12 triệu.
Áp ngón tay của Lê Vinh lên chỗ vân tay để mở khóa, Đinh Võ Nguyên thuần thục làm thêm một số bước, áp lại vân tay, thế là điện thoại đã được reset hoàn toàn.
Ném cái sim vào lại cặp của Lê Vinh, hắn mới tạm hài lòng, nhìn qua đám cẩu đệ kia, khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên.
Đám cẩu đệ này cung kính quỳ trên mặt đất, dâng hai bàn tay lên cao, trong đó có điện thoại, có tiền, có vài món trang sức có giá trị như nhẫn vàng, dây chuyền vàng,….
"Cũng biết ý tứ đấy nhỉ."
Đinh Võ Nguyên âm thầm cười trong lòng, bước qua thu lấy tiền, những thứ khác thì không quan tâm đến.
Đám cẩu đệ chưa kịp thở phào thì mỗi tên lập tức được ăn hai nấm đấm vào mắt, ôm mắt lăn qua lăn lại trên mặt đất, mồm chỉ dám rên ư ử nhỏ nhặn chứ không dám la to.
Sau tầm một phút, đám cẩu đệ đã quỳ lại trên đất với đôi mắt như gấu trúc, cúi gầm đầu chờ ‘đại ca’ căn dặn.
Đinh Võ Nguyên e hèm, nắn nặn giọng cho trầm tính lại, gằng nói:
"Tạm tha cho đám chó chúng mày một lần, tao dell muốn nghe đến tai việc chúng mày bắt nạt người khác lần nữa, nhất là em của tao."
"Chuyện hôm nay, tao thấy tụi mày cũng thông minh, chắc biết nên nói sao với đám người lớn của chúng bây chứ hả?"
"Vâng, vâng, Võ Giả đại ca, chúng em biết, chúng em biết ạ. Chúng em sẽ cẩn tuân lời đại ca căn dặn, chắc chắn không bắt nạt ai nữa."
Đầu óc Bùi Vũ cũng lanh lẹ, lập tức nói thêm:
"Chúng em đã cùng thằng chó Lê Vinh rạch mặt, sau này chắc chắn không theo nó, bị nó sai khiến làm việc xấu nữa. Nhưng, dù sao nó cũng là Bán Võ Giả, chờ đến khi nó khỏe lại, chúng em……."
Đinh Võ Nguyên nhìn vào Lê Vinh, sau đó nhìn lại Bùi Vũ, nói:
"Thằng chó này, tao đánh nó cũng hơi nặng, nếu tụi mày thông minh có thể kiếm lấy một cái cớ khiến chuyện này bình thường hóa xuống, tao có thể cho tụi mày mượn tý danh tiếng."
Bùi Vũ bắt lấy cơ hội, nhanh chóng đáp:
"Được được, Võ Giả đại ca cứ tin tưởng ở em. Thằng chó này đi bar, vì gái mà gây sự với con nhà quyền thế, bị Hộ Vệ Võ Giả của tên đó đánh bị thương đến ngất."
"Nhà thằng chó này có điều kiện, nhưng không ai là Võ Giả cả, với, thương tích của nó cũng không quá nặng, tốn chút tiền thuốc thang, băng bó là được, nhà nó chắc chắn không dám truy cứu đến chuyện này đâu."
Trong lòng Đinh Võ Nguyên thầm công nhận ‘trí tuệ’ của Bùi Vũ, có thể bịa ra một câu chuyện đủ thực tế đến như vậy trong thời gian ngắn.
À mà, chuyện này vốn có đầy trong những chỗ ăn chơi, cũng không có gì khó lắm.
Thấy đối phương nở nụ cười hài lòng, gật gật đầu nhìn mình, Bùi Vũ thở ra một hơi, xem như đã qua một vòng khổ nạn rồi.
Đinh Võ Nguyên chuyển qua giọng trầm bình thường, nói:
"Tốt, chuyện này giao cho tụi mày. Nhớ, cảnh cáo nó, chỉ cần nó dám báo cho Cảnh Sát, khiến tao bị bắt hoặc phải chạy trốn lần nữa, cả nhà của nó, hoặc là tao đồ, hoặc là những chiến hữu của tao sẽ đồ, bảo nó kín cái miệng vào."
"Còn, nó mà đánh tụi mày, cứ nói là tao bảo kê, liệu cái thân chó của nó."
"Chuyện này, cũng đừng nên cho Võ Nguyên biết. Nó vốn không biết còn có một người anh trai là tao. Tụi mày về sau phải xem nó như đại ca, thằng nào lén phén chọc nó thì múc cho tao, nghe rõ chưa?"
"Vâng, vâng, chúng em nghe rõ, rõ ràng ạ,…"
"Dạ, dạ, nghe rõ, in sâu vào não ạ,…."
"……"
Đám cẩu đệ điên cuồng gật gật đầu, lạy lạy bái bái, thể hiện bản thân đã khắc sâu trong tâm.
"Biết rõ rồi thì...... CÚT."
Đinh Võ Nguyên nhàn nhạt nói, cuối câu còn nhấn mạnh, kèm thêm một tiếng hừ lạnh.
Như được ân xá, đám cẩu đệ lập tức ào ào chạy đi, vẫn nhớ lôi đầu Lê Vinh theo, chuẩn bị cho ‘màn kịch’ sắp diễn.
Dõi mắt nhìn theo đám kia cho đến khi chúng biến mất khỏi con hẻm, Đinh Võ Nguyên bắt đầu đếm đếm tiền.
Chuyến này kiếm bộn, hơn 14 triệu một chút, chỉ là….
"Mày định giả chết nằm ở đó đến bao giờ, có muốn tao đạp một đạp cho chết hẳn không?"
Đinh Võ Nguyên nhìn qua nam sinh bị bắt nạt còn nằm trên đất kia, trầm giọng nói.
"DA."
Nam sinh lập tức giật người dậy như lò xo, kinh hồn hô lên một tiếng, chất giọng yếu ớt như thân thể.
Cơ thể nam sinh, phải dùng từ ‘mảnh mai’ để hình dung, nếu không phải có làn da hơi ngăm vàng, khỏe khoắn cứu lại thì cơ thể này gần như là ‘chuẩn nữ’ rồi.
Cơ thể đã cho thấy sự yếu đuối như vậy, nam sinh lại đeo kính cận gọng tròn, đầu tóc hơi dài và rối, khuôn mặt bình thường có vẻ non choẹt, da mặt hơi trắng, chuẩn gương mặt của đám mọt sách.
Một ‘tổ hợp’, phải nói là trông cực kỳ phế vật, yếu ớt cả về thể chất lần tâm trí, hèn gì bị bắt nạt như hắn.
Đinh Võ Nguyên kết thúc việc quan sát nam sinh, chuyển qua nhìn tổng thể cả khung cảnh, lúc này mới cảm thấy có gì đó hơi quai quái.
Nam sinh cúi gầm mặt xuống đất, thân thể run rẩy, mồ hôi nhiễu giọt giọt từ cằm xuống mặt đất. Chỉ là, kiểu ngồi của nam sinh này là ngồi chữ M như của nữ, hai gối phía trước, hai bàn chân phía sau. Đã vậy, hắn còn chống đôi tay nhỏ nhắn yếu ớt của mình, run run theo thân thể, người lại mảnh mai như vậy, thành ra,…. khiến Đinh Võ Nguyên lập tức nghĩ đến một từ.
Thụ.
Đây là suy nghĩ trong đầu, dùng ký ức ‘trưởng thành’ của hắn mà nghĩ. Còn ‘suy nghĩ’ của thân thể, chính là….. sự ‘rung động’ trước đối phương, trước cơ thể mảnh mai yếu ớt đó, rung động vì ‘huyết khí phương cương’ của tuổi trẻ.
"Đu móa….."
Đinh Võ Nguyên âm thầm chửi trong đầu.
Ở Địa Cầu, huyết khí phương cương ở tuổi thiếu niên đã đủ nhiều rồi. Ở thế giới này lại tu võ, huyết khí lại càng nhiều hơn, nếu không chuyển hóa thành động lực cho tu luyện, tập luyện thì sẽ gặp chuyện như hắn đây.
Hắn là thẳng nam, nhưng cơ thể của hắn lại bị ‘mê say’ thân thể của nam sinh này.
Hay là, bản thân nam sinh này có vấn đề? Là nữ giả nam?
Đinh Võ Nguyên lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Trường học ở đây chứ không như bên kia, mỗi Võ Sinh nhập học đều có sự kiểm tra nghiêm ngặc, về người thân, về giới tính,…
Nếu nam sinh này là nữ giả nam, tức là địa vị gia tộc phía sau chắc chắn là kiểu không vừa, hoặc có Võ Giả mạnh, hoặc nắm kinh tế lớn.
Chỉ có những gia tộc thế này mới có thể ‘ảnh hưởng’ đến sự kiểm tra của trường học. Và tất nhiên, họ sẽ không để con cháu của mình bị bắt nạt thậm tệ như vậy.
Bỏ qua chuyện này đi, Đinh Võ Nguyên bước đến, ngồi xuống trước mặt nam sinh, đặt xuống mặt đất một cọc tiền 10 tờ 500 ngàn đồng, nhàn nhạt nói:
"Tiền của thằng kia là trấn lột từ mày, đúng chứ?"
Nam sinh không đáp, chỉ biết gật gật đầu, thân thể đã đỡ run hơn.
Đinh Võ Nguyên nói tiếp:
"Tuy tao không thiếu tiền, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Nếu tao không giúp, tiền của mày sẽ mất sạch. Bây giờ, tao trả cho mày năm triệu để mày có ăn, có sống. Số tiền còn lại, xem như là chi phí để tao ra tay."
"Mày oke thì gật đầu, không oke thì cũng cầm tiền rồi CÚT."
Đinh Võ Nguyên nhấn mạnh chữ cút, khiến nam sinh giật bắn mình, thân thể rung như máy đục, cầm lấy cọc tiền, điên cuồng gật gật đầu.
Đinh Võ Nguyên không nói gì thêm, đứng dậy phủi quần áo của mình, thong thả đi ra con hẻm, suy nghĩ xem chuẩn bị đi ăn cái gì đây?
Sau khi hắn đi một lúc, nam sinh kia mới bình tĩnh trở lại, nhìn lại cọc tiền của mình mà trong lòng nổi lên rất nhiều cảm xúc, không biết nghĩ sao mà chợt òa khóc, như con nít được sự quan tâm của người lớn.
Khóc một lúc, nấc một hồi, nam sinh móc áo lên lao nước mắt của mình, mang theo đôi mắt đỏ hoe, xách lại cặp, bước ra khỏi con hẻm.
À mà từ từ, lúc nam sinh dỡ áo lên, hình như bên dưới áo còn một lớp băng vải quấn thì phải?
Truyện Toàn cầu cao võ, ta có thể thi triển Võ Kỹ vô hạn. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |