Muốn chết?
Lê Vinh nhíu mày lại, cùng những tên đàn em nhìn chăm chăm vào người phía trước, bầu không khí cũng trở nên cực kỳ tĩnh lặng, có thể nghe rõ tiếng hơi thở của từng người, cả tiếng rên âm ử của nam sinh đang nằm trên đất kia.
Hô hấp của Lê Vinh bắt đầu trở nên nặng hơn, giống như là có thứ gì đó đè lên ngực hắn.
Tên khuất mặt kia chỉ đứng yên ở đó, không nói không động cái gì, quá mức tĩnh lặng. Và sự tĩnh lặng này, như là sói, là báo đang nhăm nhe con mồi của mình, chuẩn bị cho một cú vồ chết chóc.
Dù sao cũng là Võ Sinh có chút thực lực, Lê Vinh nhanh chóng làm đầu óc mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn qua đám đàn em đang trố mặt nhìn, khuôn mặt e sợ, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt.
Lê Vinh thúc Bùi Vũ một cái, khiến Bùi Vũ giật mình a một tiếng, quay mặt qua nhìn.
Lê Vinh ra hiệu bằng đầu, bÙI Vũ hiểu ý liền nở cười lả lả, vỗ vai một tên khác, đẩy lên trên đầu.
Dưới cái nhìn uy hiếp của cả hai, tên nam sinh kia chỉ có thể hít sâu một hơi, e ngại nhìn người đối diện, giọng run run nói:
"Ông… ông là….ai?"
Nhưng người phía trước không đáp, chậm rãi đi đến, mỗi bước chân nhấc lên, đặt xuống, đều tỏa ra cảm giác vững vàng.
Nam sinh kinh sợ lui về sau hai bước, đang sắp lùi thêm bước nữa thì chợt cảm giác vai mình bị giữ chặt lại.
Nam sinh nhìn ra sau lưng, thấy khuôn mặt âm trầm của Lê Vinh thì cơ thể run một cái, run rẩy gật đầu, quay mặt lại nhìn về phía trước, chậm rãi bước lên.
Khi sắp giáp mặt với người kia, nam sinh hít sâu một hơi, đưa tay phải lên, cũng là cánh tay mà hắn mở được gần 20 cái Bí Huyệt của Hỏa Quyền, tung ra một đấm.
Pạch….
A…….
Nam sinh chợt hét lên cực kỳ đau đớn, dùng tay trái ôm cánh tay phải của mình, đúng hơn là ôm lấy bàn tay, bước bạch bạch về phía sau mấy bước rồi ngã mông xuống mặt đất.
Lê Vinh không thèm quan tâm đến đàn em của mình, cả hai con mắt hắn nhìn vào người kia, đúng hơn là nhìn bàn tay phải của đối phương đã hóa thành kim thiết.
"Cương Trảo tiểu thành? Không, tiểu thành không thể thi triển nhanh như vậy được."
Lê Vinh thì thào nói, mắt âm thầm nhìn qua đám đàn em, đảo đảo loạn loạn, toan tính gì đó.
Nói toan tính là không đúng, đây là hắn biết dùng não của mình.
Đối phương đã đại thành Cương Trảo, ít nhất đã mở 50 cái Bí Huyệt, tư thái lại bình tĩnh như vậy, thể hiện việc đối phương rất tự tin vào thực lực của mình.
Khả năng rất cao, đối phương… là Võ Giả.
Mà đã là Võ Giả, cho dù là cấp một hay cấp tám cấp chín, hắn đều không có khả năng chiến thắng được. Chỉ có thể dùng cách ‘thí bạn’ mà thôi.
Lê Vinh quyết đoán cầm lấy tay của đám đàn em, hự hự vài tiếng, dồn sức ‘quăng’ chúng chạy đến phía trước.
"Chó….."
"Mày….."
"….."
Mấy tên đàn em tỉnh hồn lại, chửi lên một tiếng theo suy nghĩ.
Tình thế bây giờ đã lâm vào trạng thái bắt buộc, đã lao lên thì khó mà chùn chân lại, đám đệ chỉ có thể cắn răng mà tung cước, tung đấm, bằng chân, tay mà mình đã khai mở Bí Huyệt.
"Di?"
Đinh Võ Nguyên âm thầm kêu lên một tiếng, thể hiện sự bất ngờ của hắn. Tình trạng một đánh một đám này, hắn chưa từng chiến qua bao giờ, tâm lý có sự e dè.
Nhưng, với sự tự tin đến từ thực lực Võ Giả cấp hai, sự e dè của hắn nhanh chóng bị đánh tan.
Như đã nói, hắn không có miếng võ nào trong người, dưới tình huống thế này, hắn chỉ có cách mở mắt đấm bừa.
Nhờ đôi cẳng tay đã được cường hóa trở nên linh hoạt hơn, cùng với Cương Trảo, hắn dễ dàng đấm bụp bụp mấy tên kia nằm la liệt ra đất, ôm đầu, ôm ngực, ôm bụng,… rên la ư ử, lăn qua đảo lại.
Nhân cơ hội Đinh Võ Nguyên đấm bừa mấy thằng đàn em, Lê Vinh đã dồn sức chạy nép vách hẻm, thành công vượt qua liền nở nụ cười mừng rỡ, chỉ là mừng không được bao lâu thì…
Vù…bụp…
Từ sau lưng, một miếng gỗ đặc to bằng cỡ chiếc dép chợt bay đến đập vào chân phải của Lê Vinh với lực rất mạnh, khiến hắn ta khụy ngay tại chỗ.
Lê Vinh chẳng kêu đau, bởi vì trong đầu của hắn lúc này chỉ tràn ngập một từ ‘xong’.
Chưa đầy hai giây sau, đối phương đã lao đến chỗ hắn, hai cái tát bằng Cương Trảo vỗ thằng vào mặt khiến đầu óc hắn ta choáng váng, chỉ toàn là sao với trăng quay vòng vòng.
Nắm cổ áo, lôi Lê Vinh quay lại cuối hẻm, Đinh Võ Nguyên thở ra một hơi, trong đầu thầm hô xém chút thất sách, may mà hắn có chuẩn bị ‘vũ khí tầm xa’.
Công nhận, dù là thân thể của kiếp mới nhưng kỹ năng phi dép của hắn vẫn đỉnh như ngày nào, không làm mai một cái danh ‘vua chọi lon’ của hắn.
Lại kết hợp thêm đôi cẳng tay đã được cường hóa, Võ Kỹ Phi Dép lại càng trở nên bất phàm hơn.
Tầm ba phút sau, Lê Vinh tỉnh táo lại từ cơn choáng, nhìn bản thân và đám đàn em bị ép sát vào góc tường của con hẻm, lại nhìn ngón tay trỏ của đối phương chợt bùng lên ngọn lửa, đốt tờ giấy bốc cháy, quơ qua quơ lại trước mặt cả bọn, khuôn mặt hắn ta đã sợ lại càng trở nên kinh sợ hơn, thân thể đã bắt đầu run.
Nổi lửa trên ngón tay để làm hột quẹt là phong cách ngầu lòi của những kẻ đại thành Hỏa Quyền, cũng là ‘tương lai’ mà Lê Vinh muốn hướng đến.
Đối phương, quả thật là Võ Giả cấp một.
Nhưng… bọn hắn làm gì chọc đến nhân vật cỡ này a?
Lê Vinh hít sâu một hơi, cố giữ bản thân bình tĩnh hơn, nhưng giọng hắn vẫn run run, hỏi:
"Võ Giả đại ca……. mấy thằng Võ Sinh yếu gà như bọn em….đâu có…chọc đại ca….đâu…..ạ…."
Lê Vinh không ngờ, chỉ hỏi một câu như vậy nhưng đối phương chợt tức giận, nắm bàn tay đến nổi gân xanh, bước đến cho hắn ta một tát nổ đom đóm mắt nữa.
Đến khi tỉnh hồn lại, nhìn vào khuôn mặt của đối phương, Lê Vinh mới rõ ràng, cả người cũng như rớt vào hầm băng, rất lạnh lẽo.
Mấy thằng đàn em của hắn cũng như vậy, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, thậm chí có thằng còn kiềm không được đái ra cả quần.
Khuôn mặt của đối phương bị bỏng nát bên má phải, bỏng đết chột cả mắt, bên phải thì còn nguyên vẹn, da ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhận thấy nét khá tương đồng với tên phế vật Đinh Võ Nguyên kia.
Đối phương âm trầm nhìn bọn hắn, gằng giọng giận dữ, nói:
"Tao là ai, lũ chúng mày cũng rõ ràng, ha?"
Cả đám run run gật đầu, da gà nổi lên cục cục.
Đối phương nói tiếp:
"Delll mọe, mới đi có mấy năm, tao thật không ngờ Võ Nguyên sống khổ đến vậy. Bây giờ giết lũ chúng mày thì tao lại phải đi trốn, mà đánh lũ chúng mày tàn phế thì tao cũng phải đi trốn."
"Mà dell giết dell đánh, tao lại delll xả giận được, cứ ứa gan thế này, có ngày nổi điên lên mất."
Nói rồi đối phương như kẻ điên bất ổn, bắt đầu đấm bụp bụp vào bức tường bên cạnh như để phát tiết.
Tên này đã là Võ Giả, đã mạnh, còn điên, còn từng giết người, tâm trạng đám Lê Vinh đã như chìm vào đáy vực, chỉ biết cầu mong có người phát hiện chuyện này, cầu ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho bọn hắn,….
Bùi Vũ bắt lấy cơ hội sống sót, nhanh chóng quỳ xuống đất, dập đầu nói:
"Võ Giả đại ca, tất cả mọi chuyện là do thằng chó Lê Vinh bắt em làm, nếu em không làm theo thì nó sẽ cắn em như cắn Đinh Võ Nguyên tội nghiệp."
"Chân của Đinh Võ Nguyên bị gãy cũng là do nó đá, do nó chủ trương thể hiện, tất cả là do nó."
Lê Vinh nghe vậy thì giật mình, nghiến răng nói:
"Mày….."
"Đúng vậy Võ Giả đại ca, đúng như Bùi Vũ đã nói, mọi chuyện do thằng chó Lê Vinh sai bảo chúng em làm, chúng em thật không muốn bắt nạt mấy bạn yếu ớt."
"Võ Giả đại ca, em đã ghét cay ghét đắng thằng chó này lâu rồi, lợi thì nó hưởng gần hết, bắt nạt thì toàn bắt ép chúng em làm, ỷ có thực lực mà tự cao tự đại."
"Nếu em mà có thực lực như nó, em đã đánh nó nhừ tử lâu rồi, dẫn nó đích thân đi xin lỗi nhưng bạn bị nó bắt nạt."
"……"
Mấy tên đàn em bắt đầu ăn theo Bùi Vũ, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu vị đại ca này, có sự thật, cũng có những lời bịa đặt.
"Mày, chúng mày……"
Lê Vinh khó nói nên lời, tường nát người đẩy, bây giờ đã đến bước này, đám đàn em chó sinh càng đổ thêm dầu vào lửa, kết hợp với sự điên của đối phương thì sợ là hắn ta khó mà vẹn toàn.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương, nhân lúc đối phương còn đang điên, không chú ý tình hình, hắn ta phải tự cứu mình.
Lê Vinh cảm nhận Huyết Khí, điều khiển nó xuống chân phải, âm thầm thi triển Cương Kim Cước.
Chỉ cần chuẩn xác đá vào chân đối phương, với sự cứng rắn của cước, đối phương lại tu luyện Võ Kỹ trên tay, xương chân đối phương chắc chắn gãy, đó là cơ hội duy nhất của hắn ta.
Một…
Hai…
Ba….
Lê Vinh âm thầm đếm nhịp, mồ hôi rịn ra trán, đến đếm ba thì chợt lao lên với dáng thấp, chống tay phụ chân trái, xoay người đá thấp, nhắm vào ngay giữa ống quyển của tên kia, nơi yếu nhất của chân.
Thời gian trong mắt Lê Vinh như chậm lại, nhìn chân phải của mình đã cách ống quyển đối phương tầm 5cm, nhưng đối phương vẫn chưa có động thái gì, hắn đã nắm chắc sự sống trong tay.
Chỉ cần nghe một tiếng rắc, hắn liền dồn sức chạy ra ngoài, kêu lớn nhờ giúp đỡ, tốt nhất là làm cho tên này bị bắt lại.
Coong.
Chỉ là, âm thanh lọt vào tai của hắn, không phải tiếng rắc của xương vỡ, mà là một tiếng coong vang dội cả linh hồn.
"Mày muốn chết?"
…….
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |