Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Giả cấp hai.

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Theo cô giáo Hồng căn dặn, tu luyện Võ Kỹ thì không nên đọc những kiến giải này, có thể khiến ‘tẩu hỏa nhập ma’.

Bởi vì, tâm trí của lứa Võ Sinh vẫn chưa đủ kiên định, tu luyện Võ Kỹ theo cách của người này không được thì lại chuyển sang của người khác, dẫn đến lãng phí thời gian.

Mà thời gian lại là Adamantium (ý hiếm, quý) của Võ Sinh, không kịp đủ tiêu chí đậu Võ Khoa, chính là nỗi hối hận cả cuộc đời.

Cho dù không có người căn dặn, Đinh Võ Nguyên cũng lười đọc mấy dòng này, bởi phong cách ‘tu luyện’ Võ Kỹ của hắn quá khác biệt.

Đọc kỹ sơ đồ Bí Huyệt và lộ tuyến khai mở, sau khi nắm bắt được, Đinh Võ Nguyên nhắm mắt lại, cảm nhận Huyết Khí của mình.

So với tối hôm kia thì bây giờ hắn đã được ăn no, lại trở thành Võ Giả cấp một, sợi Huyết Khí của hắn đã to như cái bánh xe bò, muốn cầm nó kéo đi cũng không được, chỉ có thể dùng mệnh lệnh.

Nhắc nhở sợi Huyết Khí phải đi sát, không được làm việc bừa, Đinh Võ Nguyên bắt đầu di chuyển về chỗ cẳng tay của mình.

Bí Huyệt cần khai mở đầu tiên nằm ở mặt trên của khuỷu tay, vị trí chỗ kim tiêm đâm vào nếu bạn có đi hiến máu.

Vì là Bí Huyệt mở đầu, đầu tiên của Võ Kỹ, và cũng là đầu tiên ở cánh tay, muốn mở ra thì sẽ khó hơn gấp đôi so với mở các Bí Huyệt thông thường, tốn rất nhiều thời gian của Võ Sinh.

Chỉ là….

Cạnh….

Đinh Võ Nguyên ra lệnh cho Huyết Khí đi mở cửa, lần này nó không đập đuôi nữa, chỉ nhẹ nhàng đụng ‘đầu’ một cái, thế là Bí Huyệt khó mở này liền dễ dàng mở ra, cực kỳ dễ dàng.

Đã quen với ‘Bàn Tay Vàng’ rồi nên Đinh Võ Nguyên cũng không còn ngạc nhiên nữa, cứ vậy mà dẫn theo Huyết Khí cho nó đi dụng đầu vào các cánh cửa Bí Huyệt.

Đập đủ 50 cánh cửa, hắn lại dẫn Huyết Khí đi qua tay còn lại, tiếp tục đập một cách dễ dàng.

Đinh Võ Nguyên mở mắt ra, ánh mắt thể hiện ra chút ‘chết lặng’ của tâm trí.

Chưa đến 3 phút đồng hồ, toàn bộ Bí Huyệt của Hỏa Quyền.... đã mở ra.

200 cái Bí Huyệt, hắn chính thức trở thành Võ Giả cấp hai.

Giống như lúc đại thành Cương Kim Cước, những dòng năng lượng trong không khí ùa vào hai cẳng tay và bàn tay của hắn, bắt đầu tiến hành cải tạo, nâng cấp bộ phận này.

Vì cánh tay hắn không bị thương nên thời gian cải tạo khá nhanh, gần 15 phút là đã xong.

Đinh Võ Nguyên nhìn hai cẳng tay của mình, như đôi chân, bên ngoài không có sự thay đổi gì cả, cái thay đổi là thay đổi ở bên trong.

Hắn nhéo nhéo da tay, làn da trước đó rất mềm, yếu ớt, bị dao rạch nhẹ một cái liền xé ra vết thương. Bây giờ, làn da của hắn đã được cường hóa, thay đổi tính chất, trở nên săn hơn, cứng hơn, muốn rạch da ra máu khó hơn rất nhiều.

Hắn cảm nhận xương của mình cũng trở nên cứng hơn, bền hơn, có tính kháng nhiệt nhất định, cảm giác cầm nắm của bàn tay cũng lực hơn trước.

Đây là sự cải tạo, cường hóa của việc khai mở Bí Huyệt, học Võ Kỹ. Thay đổi tính chất bên trong chứ không thay đổi hình dáng bên ngoài.

Như cô giáo Hồng là Võ Giả cấp hai, theo tính chất của Võ Giả thì cơ thể phải săn lại, thô cơ, nhưng, vẻ bề ngoài của cô giáo Hồng vẫn giống như thiếu nữ tuổi mười tám, làn da trắng trẻo, mềm mại, không có cơ thô, yểu điệu, duyên dáng, đầy nữ tính.

Bản thân hắn cũng vậy, muốn có cơ thể đẹp hơn, cơ bắp hơn, hắn phải luyện tập, hoặc ăn nhiều hơn, hoặc phục dụng Huyết Khí Dịch để Huyết Khí tràn đầy, tự nó sẽ thay đổi cơ thể của hắn.

Còn bây giờ, hắn ăn toàn là đồ gần hết hạn, dinh dưỡng thì ít, Huyết Khí của hắn, sợ là không bằng Võ Sinh mở 80 cái Bí Huyệt ấy chứ.

Haizzzz…

Đinh Võ Nguyên thở dài một hơi, lắc lắc đầu, cất quyển Võ Kỹ Hỏa Quyền vào trong cặp. Trong lòng có niềm vui vì bản hack của mình, nhưng cũng không vui đến mức động trời.

Bàn Tay Vàng này, chỉ giúp hắn tu luyện Võ Kỹ như bay, thi triển Võ Kỹ không tiêu hao Khí Huyết, còn lại phải tự hắn lo liệu.

Bây giờ, tuy hắn là Võ Giả cấp hai, nhưng chỉ là cảnh giới phù phiếm. Hắn không có kinh nghiệm thực chiến, không có tâm lý trong chiến đấu. Không cần Võ Giả cấp một, chỉ cần Võ Sinh hơn 50 Bí Huyệt, có kinh nghiệm thực chiến đầy mình, hai bên đấu với nhau, sợ hắn chỉ là bao cát cho người ta đánh.

Còn sinh tử chiến, hắn cao lắm chỉ cắn được đối phương một, hai cái, khả năng cao liền xong rồi.

Cổ nhân nói không bao giờ sai, học phải đi đôi với hành.

Hắn ‘học’ nhanh, nhưng chẳng có tý hành gì, cũng chỉ là một ‘phế vật’ hữu danh vô thực mà thôi.

"Chết mọe, mỗi đầu năm học, trường đều phải khảo sát Bí Huyệt cho Võ Sinh. Bây giờ mình mở 200 cái Bí Huyệt rồi, làm sao dấu, lấm lém qua chuyện này a?"

Nhớ lại chuyện này, Đinh Võ Nguyên âm thầm vò đầu bức tai, trong lòng thầm hô thất sách, thất sách.

Lần kiểm tra này, không có Võ Sinh nào thoát được, cho dù nằm ở Bệnh Viện thì trường cũng đưa máy đến kiểm tra, trừ khi bỏ học mới có thể thoát.

"Đúng rồi, bỏ học."

Trên đầu Đinh Võ Nguyên xuất hiện một cái bóng đèn phát sáng, chứng tỏ ý tưởng này là sáng kiến.

Bỏ học, đồng nghĩa với mất đi thân phận Võ Sinh, không thể hưởng tài nguyên tu luyện từ Chính Phủ đưa xuống, không thể tham gia Võ Khoa, đóng luôn cánh cửa tươi sáng, tương lai phía trước, chỉ còn là một tương lai cực kỳ u tối.

Nếu hắn còn có gia đình, hắn sẽ dùng Bàn Tay Vàng này để đi đến nhân sinh cao hơn, giúp gia đình có cuộc sống tốt hơn, ấm no hơn, có danh vọng tốt trong xã hội.

Hay là, hắn có bạn chí thân, hắn sẽ trở thành Võ Giả bậc cao, đem tài nguyên về nhét vào mồm của đám chúng nó, giúp chúng nó trở thành Võ Giả.

Đáng tiếc, hắn không có gì cả, gì có mỗi tấm thân cô độc này của mình.

Tài nguyên tu luyện, hắn không cần. Danh vọng, địa vị, hắn không cần, vậy nên Võ Khoa, hắn cũng chẳng cần.

Lấy thân phận Võ Giả của hắn, chỉ cần đi đến chỗ thôn quê thì mọi người đều kính trọng, sẽ không có người điều tra nếu hắn không gây ra vấn đề lớn.

Hắn có thể kiếm một công việc tạm, đủ ăn, đủ sống, quá Võ Khoa một hai năm thì lên thành phố lại, đăng ký thân phận Võ Giả cấp một, hưởng đãi ngộ của Chính Phủ.

Vài năm sau, hắn lại đăng ký cấp hai, có 25 triệu mỗi tháng, lại có Chung Cư, không cần lo ăn, lo mặc gì. Lúc đó, hắn có thể kiếm cô em 18 tuổi, xanh mơn mởn vừa rớt Võ Khoa chẳng hạn, với thân phận Võ Giả cấp hai thì cua gái không có việc gì là khó.

Về sau, hai người hợp nhau thì kết hôn, không hợp thì hắn lại cua một em gái 18 tuổi nữa, đến khi nào hợp, kết hôn thì hết cua, sinh con đẻ cái,….

Chà chà, tương lai thế này, thật quá tốt đẹp a.

Đinh Võ Nguyên vừa suy nghĩ về tương lai, vừa xoa xoa cằm, nhớ đến những cô em gái 18 tuổi mơn mởn tuổi xuân, tràn ngập sức sống, hắn không kiềm được mà nở nụ cười đểu cán.

‘Kế hoạch’ đã ổn rồi, vấn đề quan trọng là, làm sao để bỏ học đây?

Không phải như Địa Cầu, bên đây, muốn bỏ học là một chuyện khá khó, không phải cứ cúp học mãi là sẽ bị đuổi.

Việc bỏ học là một trong những sự việc có tính chất nghiêm trọng mà.

Nói chung, chỉ cần hắn vắng học một thời gian đủ lâu, nhà trường sẽ liên hệ với Cảnh Sát phối hợp truy tìm tung tích của hắn, tìm đến khi nào lòi ra mới thôi. Còn lòi ra thi thể hay là người sống, chuyện đó tính sau.

Đinh Võ Nguyên chợt nảy ra một tối kiến, chỉ cần làm thì chắc chắn hắn bị đuổi học.

Đó là, sàm sỡ bạn học, không, tốt nhất là sàm sỡ giáo viên. Bởi giáo viên là Võ Giả, hắn chưa thực hiện ý đồ liền bị người ta đấm bay mấy cái răng rồi.

Hắn đã là phế vật, tu võ cũng không xong mà học cũng không xong, đạo đức lại tệ hơn cả chó, không có trường học nào muốn lưu cái ‘bãi phân’ này ở trường mình cả.

Chỉ là, nếu làm theo cách này, thanh danh của hắn sẽ không tốt, ảnh hưởng rất nhiều đến ‘kế hoạch tương lai’ của hắn về sau.

"Đúng là tối kiến mà, haizzz…."

Đinh Võ Nguyên thở dài một hơi, lắc lắc đầu.

À, đúng rồi, Hiệu Trưởng Trường Vĩnh Xuân có một cô con gái cưng, năm nay 5, 6 tuổi gì đó. Chỉ cần hắn thể hiện sự du côn, đi qua đụng cô bé ngã vào lúc cô bé tan trường, bày phẩm chất chó má một tý, khiến cô bé này tức giận, ấm ức, tốt nhất là khóc lớn.

Lão Hiệu Trưởng nổi tiếng cuồng con gái, với sự cưng chiều của lão, chắc chắn sẽ lôi đầu hắn ra.

Lúc đó, thân phận Võ Sinh của trường sẽ giúp hắn không bị lão đánh chết, hiệu quả sau đó cũng tương tự như tối kiến kia, hắn là phế vật mà còn không có đạo đức, lại chọc thêm con gái của lão.

Một tờ giấy đuổi học, hắn chắc chắn cầm vào tay rồi.

‘Lỡ’ đụng phải một đứa bé, so thanh danh thì tốt hơn nhiều so với việc đi sàm sỡ giáo viên.

Kế hoạch này, tốt tốt.

Ha ha ha…..

Đinh Võ Nguyên chợt cười lớn một tiếng, rất vui vẻ vì sự 'thông minh' của mình.

Nhân lúc tâm tình tốt, hắn lật quyển Võ Kỹ: Cương Trảo, chăm chú đọc kỹ.

Cương Trảo là Võ Kỹ đại trà, nhưng so với hai Võ Kỹ kia thì có mặt tốt và mặt không tốt.

Về mặt không tốt, Võ Kỹ này chỉ mở tối đa 50 cái Bí Huyệt, chia đều ở hai bàn tay, tu luyện đại thành chỉ đủ thành là Bán Võ Giả.

Về mặt tốt, Võ Kỹ này tương đối dễ tu luyện, bởi bàn tay của con người là một bộ phận nhóm chi, hoạt động ở mức nhiều nhất, nên ai nấy đều có sự ‘thân cận’ với bàn tay của mình, nhất là mấy thanh niên FA chuyên roll hand.

Khi kích phát Võ Kỹ này, bàn tay sẽ hóa thành kim loại, có thể dùng để cản vũ khí như lưỡi đao, kiếm,… hoặc duỗi ngón tay làm thành một loại vũ khí, hoặc biến bàn tay thành sống đao,….diệu dụng rất nhiều.

"Tốt, tu luyện thôi."

……

Bạn đang đọc Toàn cầu cao võ, ta có thể thi triển Võ Kỹ vô hạn. sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.