Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Kinh Cửu Mạch

Phiên bản Dịch · 1124 chữ

Trong ba mươi tám người sống sót, hiện giờ có hai mươi người đều thành một nhóm của Trương Dũng, danh tiếng Dũng ca rất vang dội.

Ngụy Thành ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ngụy huynh, ta có thể có hôm nay, đều là dựa vào ngươi trợ giúp, ta con người này là giảng đạo đức, cũng là có thể tri ân báo đáp, nhưng xin ngươi chờ một chút, chúng ta bây giờ đầu tiên cân nhắc, là như thế nào đi ra quặng mỏ này, đại cục như thế, còn xin Ngụy huynh nể mặt, cùng nhau hợp tác đi."

Trương Dũng ngồi xổm trước mặt Ngụy Thành, vẻ mặt chân thành.

"Được!"

"Ngụy huynh đại khí!"

Trương Dũng búng tay một cái, đứng lên, khoa tay múa chân với những người xung quanh: "Đây là Ngụy huynh của ta, sau này cũng là Ngụy huynh của các ngươi, nhớ kỹ, phải tôn kính một chút."

"Ngụy huynh."

"Chào Ngụy huynh!"

Trong bóng tối, lác đác có người nhỏ giọng đáp lại, có người trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lại là bỡn cợt, có người không có nụ cười, ánh mắt là lạnh lùng.

Mặc kệ nhìn về phía Trương Dũng hay Ngụy Thành đều là nghiền ngẫm.

Vẫn còn quá trẻ tuổi.

Ngụy Thành liếc nhìn Trương Dũng như đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, cùng với anh chàng đầu trọc với nụ cười chất phác cách đó không xa, có lẽ ở trái đất, dưới sự ràng buộc của văn minh và pháp luật, đạo đức xã hội, tất cả mọi người sẽ tự giác thu hồi góc cạnh, nanh vuốt.

Nhưng bây giờ, dưới tình huống càng ngày càng quen thuộc quy tắc nơi này, vì sống sót, vì đạt được càng nhiều, ai cũng không phải dễ đối phó.

Nơi này có chút đặc biệt.

Ở giữa có một không gian lớn bằng sân bóng rổ, cao khoảng chừng năm mét, được đào rất gọn gàng, ở bốn phía, tổng cộng có bốn con đường hầm mỏ kéo dài ra ngoài.

Trong đó có một con đường hầm mỏ mà năm mươi người Ngụy Thành này xuất hiện lúc ban đầu, bên trong đã không cần dò xét nữa, mặc dù có một số nhánh hầm mỏ, nhưng đều là ngõ cụt.

Ba con đường hầm mỏ còn lại đều dẫn tới ba hướng khác nhau rất đều.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ba đường hầm mỏ này đều bị chặn lại.

Kế hoạch của Trương Dũng chính là đào từng cái một.

Đơn giản, thô bạo, lại không hỏi nguyên do.

Về phần ai tới đào, đương nhiên là do người da dày thịt béo tới động thủ.

Trương Dũng tìm Ngụy Thành hợp tác chính là chuyện này, nói hoa mỹ là có tình huống đột phát, chỉ có tanker mới có thể chống đỡ.

Ngụy Thành cũng không cự tuyệt việc này, dù sao lúc này nếu bàn về ai có phòng ngự cao nhất, trừ hắn ra không còn ai khác.

Y cẩn thận quan sát ba đường hầm mỏ bị chặn, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, ba đường hầm mỏ này đều bị người dùng một khối khoáng thạch chặn lại, vẫn là chất đống từ ngoài vào trong.

Nói cách khác, là bởi vì bên ngoài có nguy hiểm gì, dọa một đám thợ mỏ không thể không chui vào đường hầm mỏ, cũng phá hỏng tất cả lối ra.

"Ngụy huynh, cẩn thận chút, ta cảm giác bên ngoài đường hầm mỏ nguy hiểm hơn."

Đầu trọc ca nhỏ giọng nói.

Ngụy Thành gật đầu, lựa chọn một con đường hầm mỏ ở giữa, sau đó chuyển một khối khoáng thạch qua, sau khi nhận lấy lại đưa cho người thứ ba, mãi cho đến mười mấy người.

Phương thức như vậy nhanh hơn một chút, không bao lâu sau đã dọn dẹp ra không gian đường hầm mỏ năm sáu mét.

Lúc này trong lòng Ngụy Thành bỗng nhiên giật mình một cái, đơn giản là sau khi hắn chuyển xuống một khối khoáng thạch, không ngờ lại phát hiện một cánh tay khô héo ở phía dưới.

Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy người chết, nhưng Ngụy Thành vẫn bị dọa đến dựng tóc gáy, phía sau cổ lạnh lẽo, phản ứng này càng khiến nội lực Bàn Sơn trong cơ thể hắn bộc phát trong nháy mắt, theo bản năng thúc dục Kim Chung Tráo, trong nháy mắt, một tầng hào quang màu vàng nhạt hiện lên trên người y, trong đường hầm mỏ đen kịt này cực kỳ dễ thấy.

Một màn này bị người phía sau nhìn thấy, vốn là lo lắng đề phòng, như chim sợ cành cong, lúc này còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nguyên một đám chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

"Không có việc gì, chỉ là một cỗ thây khô."

Ngụy Thành ra ngoài nhỏ giọng giải thích một chút, tiếp tục cẩn thận dọn khoáng thạch, khai quật thi thể này ra, hiển nhiên đây chính là một thợ mỏ, bởi vì sau lưng hắn có một cái gùi bị đè bẹp.

Cái gùi này cũng không biết là chế tạo từ tài liệu gì, mặc dù bị đè bẹp, nhưng cũng không hư thối hư hao, Ngụy Thành đẩy nó ra, phát hiện bên trong còn có hai khối khoáng thạch lớn chừng quả đấm, hiện lên màu ngọc bích, vật này tự nhiên thuộc về y.

Sau đó hắn lại kiểm tra quần áo của xác khô một chút, rất bất ngờ phát hiện trên người nó có một cái bọc nhỏ được bọc bằng vải, bên trong là bốn miếng bánh bột ngô vẫn chưa biến chất.

Trong lòng Ngụy Thành có chút nghi hoặc, nhanh chóng giấu kỹ nó vào trong người, tiếp tục đánh giá thây khô.

Là thi thể sẽ hư thối, cho dù bánh bột ngô kia dùng vải bọc lại, cũng không thể không bị ô nhiễm trong quá trình thi thể hư thối, nhưng tình hình bây giờ lại rất khác biệt.

Trừ phi, trong nháy mắt khi thợ mỏ tử vong, toàn bộ máu trong cơ thể hắn đều bị hút sạch thành thây khô.

"Là nhện yêu làm sao?"

Ngụy Thành nghĩ, cách ăn của con nhện đích xác có khả năng này, nhưng khoáng công chết trong đường hầm, đồng bạn thậm chí không kịp cứu gã, chỉ đành dùng đá phong kín trong hầm, nguy hiểm từ bên ngoài, có một yêu quái hút người thành thây khô.

Bạn đang đọc Toàn Dân Viễn Chinh: Cứu Vớt Tu Tiên Giới (Dịch) của Lười Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.