Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc sự tồn tại.

Tiểu thuyết gốc · 1083 chữ

Năm 2007, ngày trọng đại của bố mẹ tôi đã đến.

Mẹ tôi khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, đằm thắm. Nhưng mẹ không vui chút nào. Dường như mẹ đang cố gắng bình tĩnh, không để nước mắt tuôn trào. Bố mẹ tôi chính thức vào lễ đường.

Khoảng khắc này, đôi chân của tôi không thể đứng im được nữa. Tôi biết mình phải làm gì.

Ngay khi bố tôi trao nhẫn cho mẹ, tôi đã xông đến kéo cô dâu đi, chạy thật nhanh. Mọi người vô cùng hốt hoảng, đuổi theo tôi. Tôi dùng hết sức của mình, nắm tay mẹ thật chặt, đến chỗ công viên gần nhà. May mắn đám đông đã vơi dần. Không một ai phát hiện ra chúng tôi ở đây.

Mẹ tôi thắc mắc: “ Sao em lại kéo chị đi.”-“Vì em biết chị bị ép kết hôn với người đó”

- “ Nhưng sao em biết”

- “ Chị không cần biết đâu. Việc của chị bây giờ là rời khỏi nơi này, đến với người mình yêu. Không còn thời gian đâu. Chị mau đi đi. Đừng từ bỏ chỉ vì mong muốn của gia đình. Chị phải sống cho cuộc đời chị, để sau này chị không phải hối hận, day dứt. Chị sẽ có gia đình hạnh phúc, và đứa con của chị sẽ nhận được tình thương vô bờ từ bố mẹ nó.”

Nói đến đây, tôi không giấu nổi cảm xúc. Đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi khóc. Những suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng được bộc bạch.

“ Chị không thể hạnh phúc nếu kết hôn với người mình không yêu. Hãy tìm đến người thương của chị, và phải kết hôn với anh ấy. Mau đi tìm anh ấy đi, kẻo người ta kéo đến đây bắt chị về đấy.”

“ Sao em biết chị có người yêu.?”

“ Chị không cần biết. Nghe em, mau đi đi.”

“ Nhưng chị không thể, chị không thể để bố mẹ mất mặt...”-“Sao chị nhu nhược thế.? Hạnh phúc của chị nằm ở lựa chọn của chị. Chị nghe em, sống là chính mình. Đừng quan tâm đến danh dự, áp đặt của người lớn. Và hãy nghĩ cho đứa con sau này của chị, sẽ như thế nào nếu bố mẹ nó không yêu thương nhau, và bỏ mặc nó trong sự ích kỉ của người lớn.”

“ Tại sao em lại nhấn mạnh đến con cái thế.? Chị còn chưa đâu vào đâu mà.

Đằng sau tôi có người. Một người đàn ông, giống hệt cái người mẹ yêu từ thời cấp 3. Mẹ tôi giải thích: “ Anh ấy chính là người chị yêu sâu đậm từ thời cấp 3, là người chị đã bỏ lỡ.”

Đằng sau tôi là một người đàn ông. Anh ta chạy đến đây thì chắc chắn là người yêu của mẹ.

Người đàn ông: “ Tại sao cô bé kia lại kéo em bỏ chạy.? Em có bị thương ở đâu không.? Mọi người đang đến rồi.”

Không thể nào. Người đàn ông này rốt cuộc có thật lòng yêu mẹ tôi không.? Hay lại nhu nhược đánh mất người mình yêu. Sao hai con người này khó hiểu nhỉ.?

Tôi chất vấn: “ Này, anh kia, anh có yêu chị ấy không”

-“ Có, rất nhiều”

- “ Vậy anh còn kéo mọi người đến đây làm gì.? Nếu yêu thì hãy chạy trốn cùng chị ấy đi. Anh muốn mất chị ấy ư.?

- “ Tôi sẽ không để mất cô ấy nữa. Và tôi sẽ chứng minh tình yêu của mình cho tất cả mọi người. Cảm ơn em, nhờ có em mà anh thức tỉnh, có thêm động lực giành lấy tình yêu của mình.”

Mọi người ùn ùn kéo đến. Ông bà ngoại đã trách mắng mẹ tôi vì đã bôi tro trát trấu lên gia đình. Người đàn ông ấy đã đứng ra bảo vệ mẹ tôi: “ Thưa hai bác, nếu hai bác chỉ vì cái danh dự của gia đình mà áp đặt con cái làm theo ý muốn của mình, thì hai bác đã sai hoàn toàn. Cháu biết hai bác làm vậy là vì hạnh phúc của con gái mình. Nhưng hai bác xem, cô ấy chỉ có một người duy nhất là cháu. Cháu đã nhu nhược bỏ rơi cô ấy một lần rồi. Và lần này, cháu không thể mắc sai lầm như vậy nữa. Cháu muốn hai bác gả cô ấy cho cháu. Cháu hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời.”

Ông tôi khăng khăng nói: “ Tôi không đồng ý. Con gái tôi phải có một người tốt hơn như thế. Cậu là một chàng trai tốt, thiếu gì cô gái ngoài kia theo đuổi, cớ gì cậu cứ đeo bám con gái tôi. Cậu nói đúng, tôi làm việc này là vì danh dự của gia đình và hạnh phúc của con tôi. Cậu có thể buông tay con bé ra được rồi chứ.?”

Bố tôi quả quyết đáp: “ Nếu bác không cho phép, chúng cháu sẽ rời khỏi đây”-“ Để xem cậu làm được gì.”

Người đó nắm tay mẹ tôi rời đi. Không may ông bà tôi đã giữ mẹ tôi lại, không cho mẹ tôi đi. Tôi thấy bất bình, định xông lên ngắn cản. Nhưng bố tôi đã trước tôi một bước. Ông ấy dịu dàng đưa mẹ tôi về phía người đàn ông.

“ Đáng lẽ ra anh phải biết chuyện này từ lâu. Bây giờ chuyện đã lỡ, anh chỉ mong em hạnh phúc. Hai chúng ta không còn ràng buộc gì nữa.”

Đồng thời, ông ấy cũng khuyên nhủ ông bà tôi: “ Thưa hai bác, cháu nghĩ hai bác hãy tôn trọng quyết định của cô ấy. Đám cưới của chúng cháu nên kết thúc ạ.”

Ông bà tôi im lặng, sau đó rời đi. Đám đông cũng nhanh chóng rút lui.

Bố tôi vỗ vai người đàn ông: “ Anh hãy thay tôi chăm sóc cho cô ấy. Nếu anh làm cô ấy tổn thương thì tôi sẽ thay vị trí của anh.” Nói rồi, bố tôi rời đi, để lại không gian riêng cho hai người này.

Tất nhiên phải có cảnh hôn. Nhìn họ hạnh phúc, tôi cũng mừng.

Và chuyện gì đến cũng phải đến.

Toàn thân tôi đang phai mờ.

Bạn đang đọc Tôi Không Cô Đơn sáng tác bởi tunguyenminh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunguyenminh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.