Khởi nguồn của sự cô đơn
Trời đã tối muộn, có lẽ tôi sẽ không biết câu trả lời cho mối quan hệ của ba người đó.
Chờ mãi vẫn chẳng có dấu hiệu gì. Tôi vẫn bình thường.
Chuyện này là sao.?
Chúng tôi ở dưới gốc cây. Huy ở bên cạnh tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mới chợp mắt có tí mà trời đã sáng trưng. Tôi dụi mắt, vẫn đang ở quá khứ. Huy đã tỉnh dậy, nhìn tôi chằm chằm. Một nam một nữ ngủ ở cùng nhau khiến tôi mới biết thế nào là ngại ngùng. Cậu ta cười: “ Chào buổi sáng, bạn thân của tôi. Nói cho cậu biết, mình chưa bao giờ coi cậu là con gái đâu nhé. Tôi thấy cậu ngại như vậy, chắc nghĩ lung tung rồi.”
Tôi lườm nguýt cậu ta một cái, bỏ ra chỗ khác. Cậu ta chạy theo sau, miệng nói liên tục: “ Bạn tôi sao lạnh lùng quá vậy.? Đừng quên mình là ân nhân cứu mạng cậu đấy.”
“ Chuyện đó tôi không quên được đâu. Cậu muốn tôi trả ơn cậu kiểu gì.?”
“ Cười một cái đi.”
Tôi đành phải nghe theo cậu ta, cố gắng nở nụ cười. Cậu ta thỏa mãn, cười toe toét như trúng số.
“ Này, mình hỏi cậu. Bố mẹ cậu yêu nhau từ khi nào, cậu biết không.”
“ Họ yêu nhau từ hồi cấp 3. Là bạn cùng lớp, cùng bàn luôn. Tính ra chuyện tình của bố mẹ tôi suôn sẻ lắm. Tôi nghe mẹ kể, bố đã cầu hôn mẹ sau khi ra trường. Rồi hai người kết hôn, sinh ra tôi. Tôi cảm thấy may mắn khi được sinh ra trên đời, thấy bố mẹ hạnh phúc bên nhau, cùng quan tâm, yêu thương và chăm sóc tôi.”
“ Ở thời điểm này, bố mẹ cậu vẫn là học sinh cấp 3 chứ.?
“ Ừ. Nhìn kìa, là họ đấy. Gớm, tình cảm lắm cơ. Bố tôi chở mẹ tôi trên chiếc xe đạp. Hai người này đích thực là định mệnh của nhau.”
Nếu người đàn ông mà mẹ tôi yêu là bố tôi thì tốt quá.
Có nên tác hợp cho bố mẹ tôi hay không.?
Đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ: Hai người đó không hề yêu thương tôi, cũng có nghĩa họ không hề yêu nhau. Giả sử không yêu nhau, thì hai người đến với nhau làm gì.?
Đúng lúc đó, đầu tôi đau dữ dội. Tôi muốn về nhà.
Tại sao tôi không thể trở về.?
Vẫn là căn nhà của ông bà ngoại. Nhưng là năm 2007. Có tiếng ầm phát ra ở tầng dưới. Tôi mon men đi xuống xem tình hình.
Ông ngoại: “ Bố đã quyết rồi. Con phải lấy nó. Bố mẹ hai bên đã định sẵn ngày cưới cho hai con, cứ thế mà làm theo đi.”
Thời điểm này bố mẹ tôi kết hôn. Năm 2008, tôi chào đời.
Mẹ tôi phản ứng dữ dội: “ Con không thể kết hôn với cậu ấy được. Con đã yêu người khác rồi.”
Ông tôi quát: “Vậy mày chia tay với thằng đấy đi. Kết hôn với đứa bạn thân của mày. Dù sao hai nhà đều quen biết nhau, nhà đấy giàu có, thằng con giỏi giang nữa. Mày cứ việc từ chối nếu mày muốn bố mẹ mày chết.”
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt, chạy một mạch lên phòng. Cửa phòng vẫn mở. Vì ông bà tôi vẫn ở dưới tầng nên tôi không có lối nào để đi. Đành chui xuống gầm giường để chờ đợi.
Cuối cùng mẹ vẫn chọn bố. Vậy thì mẹ phải đối mặt với người mẹ yêu như thế nào.?
Chờ chút, có phải là người mẹ yêu từ hồi cấp 3 không.?
Mẹ tôi rời khỏi phòng. Tôi thở phào. Lần nào đến đây cũng phải chui xuống gầm giường.
Đợi một lúc lâu mẹ vẫn chưa về. Nhà lại chẳng có ai. Tôi định tẩu thoát ra khỏi đây
Tôi vô ý xô vào chiếc bàn học, làm sách văng tứ tung bên ngoài. Khi dọn sách, tôi chú ý đến quyển sổ nhật ký. Mở ra xem, bên trong là những lời tâm sự của mẹ tôi, về tình yêu thời cấp 3, về tương lai, về hôn nhân. Đặc biệt là dòng chữ: “ Sau này, tôi sẽ kết hôn với người mình yêu. Tôi sẽ có đứa con, và nhất định giành hết tình yêu thương cho nó, không để nó thiếu thốn thứ gì.”
Tôi chạnh lòng. Đáng lẽ, tôi không nên sinh ra trên đời này, mẹ sẽ tự nguyện bước vào hôn nhân. Một gia đình hạnh phúc, đứa trẻ được sinh ra sống trong sự quan tâm đùm bọc của cha mẹ. Bố tôi sẽ từ bỏ mẹ, tìm người phù hợp hơn.
Tôi cũng đâu có cô đơn, đâu phải tự thương xót cho chính bản thân mình
Tôi biết làm gì đây.?
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |