Bắt đầu cuộc hành trình.
Đột nhiên tôi lên cơn đau đầu dữ dội. Đau đến mức đầu tôi dường như sắp nổ tung. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã ngất lịm ngay sau đó.
Tỉnh lại, tôi thấy mình như đang mơ. Một thành phố không bóng người. Nhà tôi không có ai. Tôi không tin vào mắt mình, liền nhéo má. Không phải mơ. Chuyện này là sao.?
Tôi bước ra ngoài, đón không khí trong lành của buổi sáng. Còn đâu cái sầm uất, náo nhiệt của xe máy, ô tô qua lại, còn đâu sự nhộn nhịp, tấp nập của con người. Tất cả lặng thing, chỉ có sự tồn tại của tôi. Đến tiếng chim còn chẳng có. Lạ thật.
Nhà tôi không có gì để ăn. Tôi đến chỗ siêu thị gần nhà. Cửa vẫn mở, tôi bước vào. Không có ai. Vẫn có đồ uống, thức ăn, quần áo,...ở đó. Tôi có thể ôm cả siêu thị về mà không mất xu nào. Nhưng tôi vẫn chọn thứ mình cần nhất: Đồ ăn. Bởi vì bụng tôi đang sôi sùng sục.
Tôi trở về nhà, trên tay cầm đồ ăn sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi liền lấp đầy cái bụng đói của mình.
Không biết cuộc sống này là thực hay ảo.? Kéo dài trong bao lâu.? Nhưng đó mới là cuộc sống trò mơ của tôi: Không người, không ồn ào. Có đủ mọi điều kiện sống, chỉ có duy nhất một mình.
Tôi ra ngoài dạo phố. Tôi đi giữa đường, chẳng sao. Tôi đi mãi, đi mãi, cho đến khi đôi chân mệt mỏi rã rời không thể đi tiếp. Tôi ghé vào một cửa hàng tạp hóa, lấy một chai nước khoáng, thư giãn một chút. Khoảng thời gian quý giá nhất trong đời tôi. Nếu cuộc sống này là thật, tôi hạnh phúc biết bao.
Tôi tiếp tục đi, để thỏa mãn trí tò mò của mình. Bầu trời trong xanh, làn gió mơn man, nhẹ nhàng. Một con người giữa không gian bao la rộng lớn.
Lỡ như còn có ai khác thì sao.?
Tôi đi mãi. Ngoài tôi ra, chẳng có ai ở đây cả.
Các bạn biết không. Tôi đã mơ đến cuộc sống này từ lâu rồi. Trên chiếc xe đạp của mình, tôi mong mình có thể đạp mãi. Không muốn về nhà, không muốn lặp lại cuộc sống vô vị, chán chường. Tôi mong cuộc sống này có thể vĩnh cửu.
Nhưng nếu chỉ tồn tại trong giây lát thì đáng tiếc bao nhiêu.
Đến trưa, tôi quay về. Thật tuyệt khi tôi là duy nhất. Tôi bỏ bữa trưa và lên giường nằm ngủ.
Tôi ngủ một mạch đến tối. Tôi tỉnh dậy, 7 giờ tối. Việc đầu tiên sau khi ngủ dậy là ăn. Tôi đến chỗ siêu thị, lấy một gói bánh mì ăn tạm. Ăn xong, tôi lại đi dạo tiếp.
Những ngọn đèn thi nhau thắp sáng cả bầu trời đêm. Một không gian yên bình. Nơi tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng của mình.
Nhưng tôi lại nhức nhối, cảm giác cứ buồn tẻ, nhạt nhẽo. Trong khi đó, tôi đã từng mơ đến cuộc sống này.
Nếu cuộc sống này cứ lặp lại, tôi e là không chịu nổi.
Tôi không biết nữa. Đầu tôi rối tung cả lên.
Cơn đau đầu một lần nữa xuất hiện. Lần này tôi sẽ trở về chăng.?
Hay lại đến nơi nào đó xa lạ.?
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian |