Một nơi xa lạ
Tôi mở mắt tỉnh dậy. Không phải căn phòng tôi. Tôi nhìn qua cửa sổ, phát hiện bản thân đã lạc vào chốn nông thôn. Tôi bước ra ngoài, thấy bóng dáng của người phụ nữ đang hì hục nấu cháo. Tôi đến xem thử, là mẹ tôi. Bà ấy trông khác với vẻ ngoài giản dị, chất phác, mộc mạc như những người thuần nông. Tôi ngó nghiêng một hồi, không thấy bố đâu liền hỏi mẹ: “ Bố con đâu rồi ạ”
Mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên: “ Bố con mất từ khi con mới sinh ra rồi kia mà. Con quên rồi sao.”
Tôi hỏi tiếp: “ Vậy nhà chúng ta ở thành phố đúng không ạ.?”
Mẹ tôi tròn xoe mắt nhìn tôi: “Nhi, con sao vậy.? Nơi đây là quê hương của con, là nơi con đã sinh ra và lớn lên. Sao tự dưng hỏi ngớ ngẩn thế hả.?”
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu.
Mẹ tôi không ăn mà đi làm ngay. Tôi chỉ thấy mẹ mặc kín từ trên xuống, với chiếc nón, một cái cày và đi trên chiếc xe đạp đã cũ. Mẹ tôi là một người nông dân đích thực, khác xa với hình ảnh trang trọng, lịch thiệp trước đây.
Tôi đã gặp cậu bạn lúc ở trường- người tôi vô tình đẩy ngã. Cậu ấy nhận ra tôi, nhìn tôi với vẻ bối rối: “ Chúng ta gặp lại nhau rồi. Tên tôi à Huy, còn cậu.?- “Tôi là Nhi”
“ Cậu cũng bị đưa đến đây ư”
“ Đúng vậy.”
“ May quá. Có người đồng hành cùng tôi rồi. Chúng ta làm bạn nha.?”
“ Được.”
“ Hôm nay trời đẹp. Chúng ta đi đâu đó chơi đi”
Tôi trả lời: “ Tôi không đi đâuCậu ta vẫn nằng nặc đòi tôi đi cùng. Hết cách tôi phải đồng ý.
Tôi không biết đi xe đạp nên Huy đã chở tôi đi. Khung cảnh nơi đây êm đềm lạ thường, mọi thứ ở đây thật giản dị như dòng sông, hàng tre xanh, những cách đồng, nương mạ... Tôi có thể hít thở bầu không khí trong lành, tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Tôi thấy bầu trời trong veo, những làn gió nhè nhẹ thoáng qua mang theo cái mát nhè nhẹ, dễ chịu. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên những giây phút đẹp đẽ này. Tâm hồn tôi phần nào được chữa lành.
Chúng tôi dừng lại trước cây cổ thụ.
Cậu ta hỏi tôi: “ Tại sao cậu đến được đây.?”
“ Tôi không biết. Còn cậu”
“ Tôi cũng không biết”
Tôi tò mò về cuộc sống của người bạn này. Tôi lấy hết can đảm hỏi: Mới quen biết cậu nên tôi khá tò mò về cuộc sống xung quanh của cậu. Cậu có thể chia sẻ với tôi được không. Nếu thấy phiền thì cậu bơ đi cũng được.”
Cậu ấy bộc bạch: “ Tôi như bao người khác. Có đầy đủ bố mẹ, sống trong tình yêu thương, bao bọc, nuôi dưỡng của cha mẹ. Tôi có những người bạn bè tốt ,cảm thấy mỗi ngày trôi qua là những khoảng khắc đẹp trong cuộc đời. Vào một ngày đẹp trời, tôi bị cuốn vào thế giới xa lạ. Tôi đã gặp được cậu – người bạn đồng hành duy nhất của mình. Tôi mong cả hai chúng ta sẽ an toàn trở về cuộc sống trước kia. Còn cậu thì sao.?”
- Tôi đã bịa ra cuộc sống của mình: “ Cuộc sống của tôi giống cậu thôi. Chả có gì cả. Mọi thứ xung quanh diễn ra êm đềm. Tôi không ngờ sẽ có ngày này, cả hai chúng ta gặp nhau đầy bất ngờ đến vậy.”
Cậu ta nhìn tôi, cười nhẹ: “ Cậu kiệm lời thật đấy. Cảm giác như cậu đang thờ ơ mọi thứ. Cậu khiến tôi thêm tò mò về cậu. Có vẻ như còn rất nhiều điều cậu đang giấu trong lòng.”
Cậu ta đã nói trúng tim đen của tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn rất bình thản đáp lại: “ Tôi chả có gì để giấu giếm ai hết. Có sao nói vậy thôi. Vốn dĩ tôi sống nội tâm, nên không mấy thể hiện bản thân ra bên ngoài, chỉ tuân thủ theo định luật tồn tại của cuộc sống: Học hết 12 năm học sinh và 3 năm đại học, sau đó có nghề nghiệp, có cuộc sống ổn định.”
- “ Vậy thì cuộc sống này có đôi chút nhàm chán. Phải có những trải nghiệm, hay những vấp ngã, hoặc nếm mùi vị tình yêu cuộc sống. Tính ra, chuyến trải nghiệm này thú vị ghê. Không biết tôi và cậu sẽ đi đến đâu nữa. Dẫu không biết khi nào mới trở về, nhưng tôi vẫn trân trọng những gì tôi đang trải qua và sẽ mãi khắc ghi. Tôi cũng không quên cậu đâu. Cậu cũng đừng quên mất người bạn này nhé.”
Nhìn người bạn sôi nổi, lạc quan trước mặt, tôi thấy bản thân khác xa hoàn toàn. Cậu ta may mắn hơn tôi, sống trong sự yêu thương bao bọc của mọi người xung quanh. Cậu ta luôn nói suy nghĩ thật, không cần bịa đặt để qua mắt người khác. Cậu ấy có tâm hồn thật trong trẻo, hồn nhiên, yêu đời.
Cả hai đứa phải trở về sau khi chơi cả buổi sáng. Cậu ta còn rủ tôi đi ngắm sao vào buổi tối. Đương nhiên, là tôi không có lí do để từ chối....
Thoắt cái đã đến tối. Tôi cùng cậu ấy ngắm sao trên mái nhà
Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Không gian rộng lớn bao la điểm tô là hàng nghìn ngôi sao li ti lấp lánh. Ánh trăng tròn đầy tỏa sáng giữa bầu trời khuya. Không một tiếng động, sự im ắng bao trùm vạn vật.
Lúc này, Huy cất tiếng: “ Tôi nhớ nhà quá. Nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè. Tôi đã đi bao lâu rồi.? Mọi người ở đó có biết không.? Còn cậu thì sao, có khi người thân của cậu mong ngóng cậu lắm?” “
Để cho qua chuyện, tôi lấy cớ nói vu vơ: “Cậu nhìn kìa. Mọi thứ ở đây khác xa so với thành phố. Nơi đây cũng huyền bí nữa.” Tôi không biết nói gì thêm. Cách nói chuyện của tôi khá tệ, đôi lúc sượng trân.
Cậu ấy ngồi đó không nói gì. Tôi đành mặc kệ. Không khí im lặng, cảm giác ngại ngùng khó tả. Tự dưng cậu ấy nhìn tôi, rồi chỉ tay lên bầu trời, nói: “ Cậu thấy những ngôi sao kia như thế nào”
- Tôi đáp: “ Rất đẹp”
- “ Chỉ vậy thôi.?”
- “ Ừ”
- “ Cậu chỉ coi là những ngôi sao đơn thuần”
- “ Đương nhiên, còn là thứ gì nữa.”
- “ Tôi coi chúng là những thứ ánh sáng vĩnh cửu không thể thay thế. Mỗi chúng ta là những ngôi sao trên trời, không bao giờ đứng một mình.....”
Đột nhiên, tôi thấy đau đầu dữ dội. Tôi sẽ bị đưa đi đâu nữa đây.? Tôi chưa thực sự muốn rời đi. Tôi muốn ở lại một chút nữa thôi. Hoặc là cho tôi trở về như ban đầu.
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |