Cái chết cận kề
Trước khi nhắm mắt, Huy đã nắm tay tôi, cậu ấy thều thào: “ Chúng ta phải nắm chặt tay nhau, không được rời xa”. Đôi mắt tôi đã mệt mỏi rã rời, không thể mở được nữa. Tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở nơi khác. Căn phòng chỉ có một khe hở của ra vào. Lạnh lẽo, âm u, ghê rợn vô cùng. Bên cạnh tôi là Huy, cậu ấy chưa tỉnh dậy. Tôi nghe thấy tiếng gào thét, khóc lóc ở phòng bên cạnh. Trông thê thảm lắm. Rốt cuộc tôi đang ở đâu.?
Âm thanh ấy ngày một to hơn, toàn thân tôi sởn da gà, sợ hãi tột độ. Chả lẽ, có tên sát nhân đã bắt cóc chúng tôi và cả những người khác để thực hiện hành vi giết người hay sao.? Tôi sẽ chết dưới tay hắn ư.? Không thể nào, tôi phải thoát ra khỏi đây, trước khi mọi chuyện quá muộn. Nhưng làm sao để thoát ra khỏi đây.? Căn phòng trống rỗng, khe hở quá cao, e là tôi và Huy không thể với tới. Cửa ra vào đã bị khóa chặt. Chỉ một lúc nữa thôi, tôi sẽ bỏ mạng tại nơi này. Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mỏng manh.
Tôi không nghe thấy thứ âm thanh đó nữa. Thay vào đó, tôi cảm nhận bước chân người đang từng bước đến gần. Rồi cửa phòng đã được mở ra. Đập vào mắt tôi là một người nam mặc đồ đen, khá trẻ, mặt đầy máu, tay cầm con dao, từ từ bước đến. Hắn ta tươi cười chào hỏi tôi, rồi vuốt ve con dao, mặt lạnh như tiền. Ánh mắt tràn đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi vậy. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói chuyện với hắn ta: “ Không một ai tự dưng trở thành kẻ giết người. Chỉ khi kẻ đó bị thế giới ngược đãi, bỏ rơi không thương tiếc. Hắn ta muốn giết người để thỏa mãn tham vọng của mình, để trút bỏ sự hận thù, đau đớn của bản thân. Nhưng kẻ đó đâu biết vẫn có những người vô tội, hoăc cùng cảnh ngộ không đáng phải chết...”
Hắn ta cười khểnh: “ Tao không cần biết. Bất kể khi nào tao thích, tao sẽ tìm mấy đứa chúng mày để xé xác. Tao rất thích nghe tiếng gào khóc, van xin tha mạng của chúng mày. Tao sẽ lấy con dao này đâm liên tiếp vào người chúng mày. Lúc đó, chúng mày sẽ đau đớn, quằn quại, chết không nhắm mắt.”
“ Chắc mày bị ngược đãi từ nhỏ nhỉ.? Bằng chứng là cái sẹo trên mặt mày. Và mày đã rất cô đơn, không ai thấu hiểu, sẻ chia. Mày giết người để gây sự chú ý.”
“ Im mồm. Tao không mượn mày nói.”- Hắn ta quát tháo, tay cầm dao dí vào cổ tôi. Lúc này cổ tôi ứa máu.
Tôi cố nhịn cơn đau, bình tĩnh nói tiếp: “ Dù cho mày có giết bao nhiêu người thì mày vẫn cô độc. Mày đã gây sự chú ý, nhưng mày phải biết là họ rất ghét cay ghét đắng, chỉ muốn nghiền nát những kẻ như mày. Trong khi đó mày lại muốn người ta hiểu cho bản thân mình hơn. Tốt nhất là nên
dừng lại đi. Đừng để người ta thương hại hay chà đạp lên mình. Hay đừng để người khác hứng chịu cái chết oan ức. Cũng đừng lấy hoàn cảnh để biện minh cho tội ác của mình.”
Hắn ta vẫn kề dao trên cổ tôi. Máu trên cổ không ngừng tuôn ra. Dường như tôi sẽ mất mạng tại nơi này. Vâng, cái chết thực sự khủng khiếp. Tôi chưa muốn chết một cách đau đớn như vậy.
Hắn ta chỉ thở dài: “ Dù gì mày cũng nên chết. Mày nói ra những lời đó chỉ để bảo vệ cái mạng của mày và của bạn mày mà thôi.”
Nhưng rồi, hắn ta lại đá con dao đi chỗ khác, yêu cầu tôi: “ Mày có hai sự lựa chọn. Một cái mạng mày. Hai là thằng này sẽ chết, mày chọn đi. Tao đếm đến mười, nếu mày không chọn, tao sẽ giết cả hai.”
Lúc này, Huy cũng đã tỉnh dậy. Cậu ấy biết chuyện, nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn tôi và tên giết người ở đó. Hắn ta bỏ con dao trên cổ tôi, đắc ý nói: “ Mày hiểu cảm giác của tao rồi chứ. Con người sẵn sàng chà đạp lên nhau để sống, kể cả bạn bè hay người thân trong gia đình. Mày nhìn xem, thằng bạn mày đã chạy mất dép rồi. Nó bỏ mặc mày ở đây chỉ để cứu lấy cái mạng của nó. Bây giờ, mày chỉ cần nói một câu tha mạng thôi. Tao sẽ thả mày ra.”
Tôi thà chết chứ không chịu cầu xin sự sống.
Tôi bị bỏ rơi rồi sao.?
Thời gian như ngừng lại. Tôi chỉ mong mình đi khỏi chỗ này. Cái chết chỉ trong tích tắc. Hắn ta đang trêu đùa tâm trí tôi, để tôi phải chết trong sự đau đớn, nhục nhã.
Cuối cùng, tôi lựa chọn cái chết. Tôi mỉa mai hắn: “ Mày đâu để tao đi dễ thế được. Mày đã để xổng mất một con mồi kia mà. Mày thua rồi. Tao vẫn ở đây, sẵn sàng chết dưới con dao của mày. Mày sẽ không bao giờ có được lời van xin của tao. Dù bị bỏ rơi nhưng ít ra tao đã cứu được một
mạng người. Còn mày chỉ là kẻ đáng thương. Mày phải chết thê thảm trong kí ức đau thương của mày.”
Hắn ta lộ rõ vẻ hung tợn: “ Tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy. Mày thử nói câu nữa xem, tao cho mày về chầu ông bà luôn.”
Sau đó, hắn lấy con dao giơ trước mặt tôi, cười lớn: “ Mày phải chết.”
Hắn ta đâu biết rằng, Huy đã được ra ngoài. Có khi cậu ta không hề bỏ rơi tôi, mà nhân cơ hội đó báo công an, cứu tôi. Đây là một sai lầm rất lớn đối với hắn.
“ Mày biết sai lầm lớn nhất của mày là gì không.? Để cậu ta chạy thoát. Mày không nghĩ cậu ta sẽ báo công an bắt mày sao.?”
Hắn ta vẫn thản nhiên: “ Tao không quan tâm. Chỉ cần giết mày, và xóa dấu vết, chạy trốn, công an sẽ không truy lùng được tao. Mày nghĩ nó sẽ giúp mày ư.? Nó sẽ để mày chết thối xác ở đây. Không nói nhiều nữa. Tao sẽ ban tặng cái chết cho mày.”
...................
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |