Thoát chết. Tiếp tục hành trình.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta, mặc cho số phận mình sẽ kết thúc tại đây. Khi con dao định cắm vào người tôi thì tôi lại cất tiếng: “ Mày có muốn chết không.?”
Hắn ta trả lời: “ Không.”- “ Vậy tại sao mày muốn người khác phải chết.”-“ Vì chúng mày đáng chết.”- “ Mày cũng đáng chết. Thế giới đã hành hạ thể xác, tinh thần của mày nhưng vẫn để mày sống. Đằng này, mày lại đi giết người. Có tàn nhẫn không.? ”-“ Tao nói rồi. Giết người là công việc của tao. Đừng hòng cản trở. Trong từ điển của tao không có từ cảm xúc. Tao sống trên đời là làm những điều mình muốn. Tao muốn giết người. Mày bảo tao tàn nhẫn, vậy mày nghĩ, con người có tàn nhẫn với tao không.? Tao không đáng chết. Chúng mày đáng phải chết.”
Tôi thở dài: “ Một kẻ giết người thực thụ sẽ không chần chừ. Càng không rảnh để nói ra những lời này. Suy cho cùng, mày chỉ là một đứa trẻ đáng thương, cần sự bao bọc, che chở, thấu hiểu.”
Tôi nói tiếp: “ Đừng cho mình đúng nhất. Pháp luật không bao giờ dửng dưng trước kẻ sát nhân như mày. Mày phải đền tội trước pháp luật. Con người không phải ai cũng xấu xa, bỏ rơi nhau. Nhất định sẽ có người đến cứu tao”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đạp đổ. Huy đã báo công an để cứu lấy tôi. Hắn ta lấy tôi làm con tin để đe dọa: “ Không được đến gần, nếu không tao sẽ giết nó.” -“ Mày nghĩ mày thoát được ư.? Mày giết tao, mày vẫn chịu cảnh tù tội. Khả năng cao là mày phải chịu án tử hình. Chi bằng việc mày chết cùng tao luôn...Mày không muốn chết kia mà. Vậy thì thả tao ra đi, nếu muốn nhận lấy sự khoan hồng từ pháp luật, có thể sống và làm lại cuộc đời.”
Trong lúc hắn ta buông lỏng cảnh giác, tôi đã nhanh chóng thoát ra ngoài. Cuối cùng thì kẻ ác phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Cả hai chúng tôi bình an sống sót. Khoảng khắc này đã để tại những dư âm khó phai trong lòng tôi. Cái chết thực sự rất đáng sợ. Và kẻ sát nhân kia có phần nào giống tôi, cô đơn trên thế gian này.
Lần đầu tiên có người quan tâm, lo lắng cho tôi đến như vậy. Sự chân thành từ tình bạn, tình thương đã cứu sống tôi.
Tôi đến trại giam, nhìn tên sát nhân từ xa
Gương mặt của hắn đã lộ diện. Vẻ điển trai, sáng sủa, trẻ trung phần nào lấn áp vết sẹo dài trên mặt. Trông hắn ta đâu có giống kẻ sát nhân giết người.
Hắn ta nhìn tôi, với con mắt vô hồn. Tôi định nói thì hắn ta chen ngang: “ Mày sẽ đến thăm mộ tao chứ.?”
Tôi thắc mắc: “ Ý anh là sao”-“ Trả lời đi”
Tôi đáp: “ Chắc chắn. Tôi hứa sẽ không quên.”
Hắn ta không nói gì nữa. Tôi biết mình phải rời đi.
Ngày hôm sau, tôi đến thăm hắn ta thì phát hiện: Hắn ta đã tự tử trong tư thế treo cổ. Hắn nói với tôi rằng hắn sợ chết. Nhưng hắn lại kết liễu mạng sống của mình.
Trước khi chết, hắn ta có để lại bức di thư với nội dung: “ Tôi không muốn ở trong tù. Tôi ám ảnh với sự ngột ngạt, bế tắc trong không gian tối tăm, chật hẹp này, cái nơi mà hồi nhỏ, tôi đã chịu đựng nỗi cô đơn dày vò, chịu những cơn đau về thể xác lẫn tinh thần. Tôi cũng cảm thấy tội lỗi về nhưng gì tôi đã gây ra. Tôi sống được ngày nào thì nỗi ân hận, cô đơn sẽ ngày càng dày xéo trong lòng tôi. Tôi thực sự không đáng để sống, tôi sẽ kết liễu mạng sống của mình, để đền tội.”
Hắn đã chết. Nhưng cái chết của hắn vẫn còn nhẹ nhàng, yên bình
Tôi đến trước mộ hắn, thắp một nén nhang. Chỉ có tôi và Huy đến đây. Có lẽ không một ai đủ rộng lượng để tha thứ cho lỗi lầm mà hắn gây ra.
Đứng trước mộ hắn, tôi chỉ biết nói: “ Mong anh ra đi thanh thản”
Cơn đau đầu quen thuộc đến
Tiếp tục cuộc hành trình. Khám phá sự đa dạng của cuộc sống. Với những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian |