Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia vị của cuộc sống – Tình yêu

Tiểu thuyết gốc · 1342 chữ

Tôi mở mắt. Là bên lề đường. Còn có Huy nữa. Lại một thân phận khác: Mồ côi, không nơi nương tựa.

Chúng tôi đã đói meo. Nhưng trẻ mồ côi, lang thang, lấy đâu ra tiền để mua. Đành phải nhịn đói vậy.

Huy rủ tôi đi kiếm ăn. Những chiếc bánh mì thơm phức, tô mì đầy ự nao nức lòng người, đùi gà chiên xù béo ngậy,....bụng tôi cứ sôi sùng sục, tay chân tôi bủn rủn, cạn kiệt sức lực. Giờ tôi mới hiểu cái cảnh không nhà không cửa, ăn uống thiếu thốn mới cùng cực ra làm sao. Mới thấm được sự bất công của cuộc sống với những mảnh đời lênh đênh, bất hạnh.

Chúng tôi chỉ nhìn, hoặc đi qua chứ không dám làm gì hơn. Đôi chân đã đi rất nhiều chỗ, không biết đi đâu, về đâu, có thể bị cơn sóng của cuộc sống cuốn trôi lúc nào không hay. Vì quá mệt nên chúng tôi ngồi tạm ở ghế đá trong công viên. Ngắm nhìn cảnh vật, cố gắng xua tan đi cơn thèm ăn, mong sao thời gian trôi nhanh, tôi sẽ biến mất khỏi chỗ này.

Cùng lúc đó, Huy hỏi tôi: “ Cậu có trách tôi vì chuyện hôm trước không.?”

Tôi đáp: “ Không, vì cậu đã đến cứu tôi cơ mà.”

Huy: “ Nếu tôi bỏ mặc cậu ở đấy thì sao.?”

Tôi: “ Tôi phải tự cứu lấy mình thôi. Hoặc chấp nhận bị giết. Tôi sẽ không trách cậu đâu. Dù sao cậu đâu thể sống cho cuộc đời tôi. Chuyện qua rồi. Đừng nhắc làm gì. ”

Huy: “ Cuộc hành trình vừa độc lạ, nhưng mà cũng phiền toái. Tôi chả hiểu mục đích của chuyến đi này là gì nữa.?”

Tôi: “ Chúng ta sẽ biết sớm thôi. Để xem chúng ta còn đi đâu. Và khi nào mới trở về.”

Chúng tôi tiếp tục đi. Đến các quầy bán hàng ăn bên đường, tôi không thể kìm nén cái đói. Bụng cứ quằn quại, đau đớn không thôi khi mà mùi thơm của đồ ăn cứ quấn lấy chúng tôi. Chao ôi, cái đói mới thật khủng khiếp làm sao. Nó đủ sức giết chết con người.

Có một bà lão tốt bụng đem bánh cho chúng tôi với vẻ mặt xót xa: “ Tội nghiệp quá. Hai đứa chắc nhịn đói lâu rồi. Bà có mấy cái bánh, các cháu ăn tạm nhé.” Bà lão cũng cho chúng tôi chai nước uống tạm. Chúng tôi cảm ơn rối rít, ăn ngấu nghiến không nhặt được mồm. Bà lão nhìn chúng tôi, tủm tỉm cười. Bà nói: “ Hai đứa lại giận bố mẹ bỏ nhà đi bụi à.? Sao ở ngoài đường mãi được.? Chắc bố mẹ mấy nhóc lo lắng lắm đây. Có nhớ số điện thoại của bố mẹ không.? Hay để bà dắt lên ủy ban nhờ người ta tìm bố mẹ cho nhé”

Huy nhanh nhảu đáp: “ Bà ơi, chúng cháu làm gì có bố mẹ ạ.”

Bà lão ngạc nhiên: “Tội nghiệp hai đứa. Hai đứa có họ hàng thân quên không.”-Dạ không ạ.- “ Trời ơi, sao người ta có thể để mặc hai đứa trẻ này chứ. Bây giờ, hai cháu đi theo bà, bà dẫn đến cô nhi viện. Ở đó, hai cháu sẽ sống tốt hơn.”

Tất nhiên, chúng tôi không đồng ý. Vốn dĩ chúng tôi không thuộc thế giới này. Chúng tôi dứt khoát từ chối. Số bánh mà bà cho, chúng tôi đã ăn sạch. Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn, cơ thể được bồi bổ năng lượng sau những mệt mỏi.Điều quan trọng là tôi phải tìm cách để thoát khỏi hành trình này. Càng sớm càng tốt

Cái mà tôi thấy chính là tình yêu thương giữa người với người. Cuộc sống có rất nhiều những con người tốt sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm người khác, kể cả người dưng nước lã. Tôi nhìn thấy cuộc sống của mình, sự ích kỉ, cô đơn lạc lõng không có tình thơng

Tiếp theo, tôi sẽ nhìn thấy điều gì.?

Tôi nhìn thấy người cha đang khoác đứa con trên vai. Có người mẹ bên cạnh, họ đang cười đùa rất vui vẻ. Đứa trẻ đang rất hạnh phúc, chìm đắm trong tình yêu thương của gia đình. Cha mẹ đứa trẻ còn tranh nhau bế nó, nâng niu, chiều chuộng hết mực.

Tôi bắt gặp một đứa trẻ bị lạc. Huy định ra tay giúp đỡ, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi muốn chờ xem người thân cô bé có đến hay không.?

Chờ lúc lâu vẫn thấy cô bé ngồi một mình. Huy sốt sắng bảo tôi: “ Chúng ta qua đó đi. Xem có giúp được gì không.? Chứ nhìn con bé tôi thấy tội.”

Tôi lắc đầu: “ Đừng qua đó. Mặc kệ nó thôi. Chúng ta có ở đây mãi đâu.”

Huy mặc kệ tôi, đến giúp đỡ cô bé. Cậu ta mượn điện thoại người xung quanh, hình như gọi cho người thân của cô bé. Không lâu sau, một người phụ nữ đi tới. Cô bé mừng rỡ, khóc nấc. Người phụ nữ cũng dâng trào ước mắt. Hai mẹ con đã đoàn tụ.

Tự dưng trái tim tôi nhói đau. Tiếng gọi” Bố ơi, mẹ ơi”- tiếng gọi đơn giản nhưng tôi chưa bao giờ cất tiếng cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi ghét hai tiếng này.

Trên đường đi, Huy hỏi tôi: “ Sao cậu vô tâm thế.? Nếu mình không chạy ra giúp đỡ thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”

- “ Tôi đã nói rồi. Chúng ta không phải là người của thế giới này. Điều chúng ta quan tâm nhất chính là trở về thực tại. Cậu cứ làm theo những gì cậu cho là đúng, nếu không muốn trở về.”

“ Nhưng ít ra cậu cũng phải ra tay giúp đỡ đi chứ. Đằng này cậu cứ trơ mắt nhìn, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Chán cậu luôn”

Trời chuyển tối. Đây là lúc tôi sẽ biến mất. Trong bao lâu, không biết trước được điều gì.

Thành phố về đêm vẫn tấp nập, đông đúc lạ thường. Ai nấy đều háo hức trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tôi cùng Huy ra công viên ngồi ở ghế đá. Huy vẫn là đứa bắt chuyện trước: “ Tôi nói thật. Cậu ít nói, trầm tính và còn vô cảm. Tôi cảm nhận cuộc sống của cậu không mấy tốt đẹp như cậu từng nói.”

Tôi giả vờ khó hiểu: “Cậu nói linh tinh gì vậy.? Mình không hiểu.”

“ Vậy sao.? Cậu coi mình là bạn chứ.?”

“ Đương nhiên. Chả lẽ là bố tôi.?”

“ Cậu có buồn phiền gì trong lòng cứ nói ra hết đi. Đừng cố tỏ ra bình thường trước mặt tôi. Tôi sẽ là nơi để cậu tâm sự.”

“ Cậu vô lí thật. Người ta chả có chuyện đế nói, cứ bắt đi bịa chuyện đấy à.? Đầu óc cậu có bình thường không đấy.?”

Chúng tôi không nói gì nữa. Cậu ta nhìn tôi, không chớp mắt. Tôi cố tình bơ đi, nhưng khó chịu với ánh mắt của cậu ta. Tôi quay sang chất vấn: “ Ánh mắt của cậu là sao.? Mặt mình có dính gì à.?” Tôi ngó nhìn xung quanh, chẳng có gì cả. Vậy mà cậu ta cứ nhìn tôi, rồi nở nụ cười: “ Cậu biết không.? Cậu rất đặc biệt.”- “ Tại sao.?”- “ Cậu tự biết đi.”

Tôi chả hiểu cậu ta nghĩ gì nữa. Tôi thấy cậu ta có gì đó mờ ám.

Hình như tôi cũng được nếm thử gia vị của cuộc sống: Tình yêu. Tình yêu thương giữa người với người, giữa những người thân trong gia đình.

Và còn có tình yêu nào khác chăng.?

Tôi chưa rõ

Bạn đang đọc Tôi Không Cô Đơn sáng tác bởi tunguyenminh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunguyenminh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.