Tôi không phải là tôi.
Tôi không thể chạm vào đồ vật trong căn phòng của mình. Tôi có thể đi xuyên qua tường, xuyên qua cánh cửa. Tôi trở nên tàng hình, trong suốt như không khí.
Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ...
Trước giờ tôi chưa từng chụp ảnh với bố mẹ tôi. Vậy mà lại có ảnh gia đình trên bàn học của tôi. Gia đình ba người ai cũng vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi xuống nhà. Thấy chính mình đang ngồi ở bàn ăn. Bố mẹ tôi tấp nập chuẩn bị đi làm.
Chuyện này là sao.?
Khuôn mặt, vóc dáng, quần áo,....đều là của tôi. Một bản sao khác hoàn toàn. Tôi chạm vào khuôn mặt mình nhưng không thể. Cô ấy không nhìn thấy tôi.
Hai gương mặt giống nhau nhưng số phận khác nhau.
Hôm nay, trường tôi tổ chức buổi văn nghệ, có sự tham gia của cô gái ấy.
Cô ấy đứng trên sân khấu, tự tin cất cao tiếng hát của mình. Tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào cùng với vẻ ngoài trong trẻo như công chúa đã lay động biết bao trái tim. Mọi người chìm đắm trong tiếng hát, không ngừng hò reo, cổ vũ. Tất nhiên bố mẹ tôi cũng cõ mặt. Có lẽ họ rất tự hào về đứa con của mình. Không phải tôi.
Hạnh phúc là khi bạn được tỏa sáng. Cô gái ấy không cô đơn vì bên cạnh luôn có những người thân yêu ủng hộ, tin tưởng hết mực.
Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi: “ Vì sao tôi cô đơn.?”. Hãy nhìn xem. Có ai nhìn thấy tôi không.? Tôi đang đứng đây, nhưng không ai hay.
Cô ấy hạnh phúc khi được sà vào lòng bố mẹ. Cô ấy hồi tưởng về quá khứ của mình. Lúc còn nhỏ, cô ấy đã hạnh phúc biết bao. Ngồi trên vai của cha, được mẹ ôm vào lòng, nghe kể về những câu chuyện cổ tích thần tiên mộng mơ, vui chơi cùng cha mẹ.
Còn tôi có một tuổi thơ trống rỗng. Tôi chằng được sà vào lòng mẹ, hay được nghe kể chuyện, cũng chẳng cảm nhận được tình yêu thương nào của bố mẹ. Chỉ thấy lạnh lẽo, ảm đạm vô cùng. Ngày qua ngày đều lặp lại như vậy.
Nguồn năng lượng tích cực phả ra từ trong cô gái trẻ. Cô ấy cười và rất thích cười. Cô ấy có rất nhiều bạn bè vây quanh, được nhiều người chú ý. Tôi thì khác. Vô hình trong đám đông như thể không hề tồn tại trên đời. Chưa bao giờ nở một nụ cười
Cô gái ấy thích hát. Hát mỗi khi nổi hứng, trông nhí nhảnh, lạc quan, yêu đời. Thế giới cô gái ấy luôn náo nhiệt, sinh động. Tôi lại muốn cuộc sống bình yên của mình kéo dài mãi mãi.
Cô gái ấy không biết có nhìn thấy tôi không.? Mà sao cô ấy cứ nhìn vào tôi, nói: “ Cậu không cô đơn. Cậu nhất định sẽ không cô đơn. Thế giới này không còn sự cô đơn.”
Cô gái ấy tưởng tưởng ra một câu chuyện: “ Tôi đi mãi, đi mãi. Không có điểm dừng. Không biết nơi nào sẽ chấp chứa tôi. Tôi cô độc một mình. Tôi khóc, hét thật to cho cả thế giới biết rằng tôi đang ở đây. Nhưng mọi người nhìn tôi, rồi chế nhạo tôi, nói tôi là đứa thần kinh từ bệnh viện tâm thần chui ra. Mọi người cười tôi, chửi rủa, mắng nhiếc tôi. Tôi đau đớn tột độ. Tôi không có nhà để về, không có ai để bao bọc, che chở. Tôi là đứa trẻ mồ côi.
Tôi đã nhiều lần đứng trước cây cầu, muốn chết. Nhưng nhìn dòng sông chảy xiết, tôi lại sợ. Tôi tiếp tục sống.
Tôi thấy một bà lão bị xe máy đâm trúng. Bà ấy bị thương khá nặng. Nhưng không ai đến giúp đỡ. Người đâm vào bà cụ cũng vậy, phóng xe đi luôn. Tôi chạy ra hỏi thăm, định giúp đỡ. Nhưng bà cụ lại gạt tôi ra, bảo tôi là đồ vô dụng.
Cả thế giới đang quay lưng với tôi. Tôi buồn lắm.
Tôi biết làm gì đây.?”
Câu chuyện kết thúc. Không biết cô ấy nói ra để làm gì.
Đến giờ đi ngủ. Chúc ngủ ngon, cô gái.
Cơn đau đầu ập đến. Tôi phải đi rồi.
Nơi nào đang chờ đón tôi.?
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |