Sự thật
tôi luôn biết , cái tôi bây giờ mà bản thân biết , cái tôi bây giờmà mọi người biết , không phải là tôi
mà đơn giản , cái tôi bây giờ vốn chỉ là 1 vỏ bọc giả tạo mà cái tôi thật sự tạo ra
... tôi từng nghĩ vậy
bởi , tôi bây giờ làm tôi hoảng hốt !
vì , mỗi khi tôi vui cười , 1 giọng nói xa xăm mà lạ lẫm như vang lên bên tai " đáng cười vậy sao ? " giọng nói lạ lẫm hỏi
tôi lúc đó nghĩ : không sao , ảo giác thôi
bình thường mà phải không . trốn tránh , cách mọi con người dùng để bảo vệ mình khỏi sợ hãi . Sợ hãi thứ mình không biết . con người a , yếu đuối là vậy
đôi lúc , khi tôi như bao người , cùng gia đình quây quần trò truyện , hưởng thụ cảm giác đầm ấm mà hạnh phúc , giọng nói trầm trầm mơ hồ lại vang lên " đáng mừng ... lắm sao ? "
tôi sợ hãi , nhưng vẫn tự an ủi : áo giác thôi
đôi lúc , khi tôi như bao người , cùng bạn bè ghé thăm những rạp chiếu phim u tối , cùng họ nắm tay hét to sợ hãi khi có cảnh máu me , giọng nói đó lại vang lên . Lần này , giọng nói to hơn trước mấy lần , thật hơn trước mấy lần , và cũng ... làm người ta sợ hãi hơn trước mấy lần ...
giọng nói âm u như mang sát khí đó truyền vào tai tôi , thần kỳ là , giọng nói đó làm lòng tôi bình tĩnh lại . không sợ hãi nữa , cũng không ... dao động nữa . nó nói " đáng sợ ... đến vậy sao ? "
1 lần lại 1 lần , mỗi lúc tôi buồn , mỗi lúc tôi vui , mỗi lúc tôi lo lắng , mỗi lúc cảm xúc tôi phập phồng ... giọng nói đó lại vang lên như nhắc nhở tôi ...
à không , chính xác hơn phải là ...
như đang cảnh cáo tôi
Không được để tình cảm dao động !
suy đoán này làm tôi lòng chợt ồ lên hiểu rõ , nhưng hiểu thì sao ? nó chỉ làm tôi càng thêm sợ hãi !
vừa kinh vừa sợ , đầu tôi trống rỗng , 1 mảnh trắng tinh , tôi vô ý thức mà thốt lên " không có khả năng ! "
lạ thay , giọng nói lại vang lên . giọng nói đó giờ đây tràn đầy âm lãnh ! lại dùng giọng điệu của 1 con người bình thường , cười như không cười hỏi ngược lại " không thể cái gì ? "
Tôi hoảng sợ ! là cực độ hoảng sợ ! 1 luồng khí lạnh như chạy dọc thân thể tôi , nhưng ... rồi sao ? việc 1 người yếu đuối như tôi có thể làm ngoài sợ hãi ra là gì ? không . chẳng có gì cả .
lâu dần , lại lâu dần ... lí trí tôi dường như đã không thể kiểm soát con dã thú đó ! ảo giác , mộng tưởng ... bao nhiêu thứ , ngày qua ngày , thoáng trôi đi . hành hạ tôi ...
là 1 khoảng thời gian ngập trong hoảng sợ .
mơ hồ mà u tối . mờ mịt mà xa xôi
tôi như sống , lại như chết . hỗn hỗn độn độn
bỗng ...
tôi tỉnh giấc
mồ hôi trên trán lấm tấm lấm tấm từng hạt .
vô thức đặt tay lên trái tim , chưa bao giờ tôi cảm thấy , tiếng tim đập lại làm người an tâm đến vậy !
cảm giác như bị vây trong mộng ảo vĩnh không lối thoát làm tôi sợ hãi ! nỗi sợ như đeo bám tôi từ trong giấc mơ , chân thực đến vậy ! mãnh liệt đến vậy !
tôi vẫn là tôi . 1 ' tôi ' có thất tình lục dục . không phải con dã thú không có cảm xúc , càng không phải 1 vỏ bọc giả tạo do lí trí mạnh mẽ dựng lên để che giấu ' tôi ' thực sự
tôi nằm xuống , cưỡng bách mình nghĩ : giấc mơ quái lạ ! lần sau chắc chắn sẽ mơ đẹp hơn !
rồi thiếp đi
nhưng con người ngây thơ lại không biết , đó có thể ... là giấc mơ cuối cùng
thậm trí ... chính thế giới mà con người ngu ngốc đang sống ... đã không phải ... thật sự thì sao ?
ha , đáp án , nằm ngay trong lí trí bạn đó
đừng sợ hãi sự thật , đừng sợ hãi ...
bởi lẽ ...
sự sợ hãi , là mầm mống luôn nằm trong lòng bạn
không nhìn thấy nó , không cảm thấy nó ...
dù vậy , nó vẫn tồn tại ! ấp mình để nảy mầm ...
lời nhắn riêng :
sự sợ hãi ... chứng minh ... bạn đang sống...
sống trong nguy hiểm ... 1 nguy hiểm rình rập luôn rình rập
Đăng bởi | thanthanh-38 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |