màu sắc
ngày lại ngày , ngày qua ngày ...
cuộc sống của tôi vẫn luôn như vậy đơn điệu ...
bởi nó gần như trở thành 1 vòng tuần hoàn , vô hạn mà lặp lại ...
vô cùng ... nhàm chán ...
nhưng không phải vậy , không phải ...
thời gian , sẽ xóa nhòa tất cả ... sao ?
tôi tự hỏi ...
1 + 1+1 rồi lại + 1
những việc nhỏ bé chẳng ai để ý , thậm chí , là không biết nó từng xảy ra ...
như những câu nói trong lúc xúc động ...
hay như những hình ảnh trong lúc bất chợt ...
màu của thế giới trong mắt tôi như mờ dần theo thời gian , theo sự dối trá đến mức ghê tởm của lũ người luôn hô hào yêu thương kia ...
thương nhiều , đau nhiều thì hận nhiều ...
sự tức giận của tôi nổi lên trong cả những việc bé nhỏ không đáng kể , nhưng ...
tôi không nói ra , chưa bao giờ nói ra ...
vì tôi , sợ hãi
sợ hãi mọi người nói tôi tính toán chi li
sợ hãi mọi người nói tôi hẹp hòi ích kỉ
và sợ hãi , mọi người nhìn tôi bằng những ánh nhìn đầy khác lạ ... đầy khinh miệt ...
bởi vậy ...
nhịn lại nhịn , 1 nhịn chẳng biết đã bao năm
1 lần rồi 1 lần , nhiều lúc tôi nghĩ : kìm nén sự tức giận có thật sự tốt ?
dù vậy , mỗi lúc ý định thôi kìm nén ngoi ra , đã bị thôi tàn nhẫn phán quyết : tử hình
bởi tôi , sợ thay đổi ...
nhiều lúc , tôi tự hỏi : sắp bùng phát rồi sao ? sự tức giận bị kìm nén rất lâu , rất rất lâu của tôi .
nhưng 1 ngày , tôi đột ngột phát hiện , chẳng còn gì nữa . sự tức giận như luôn đè nén nơi lồng ngực tôi biến mất , đột nhiên biến mất ...
dù thế , không hiểu sao , tôi không thấy vui vẻ , 1 dự cảm bất an từ đâu trào đến
bỗng , 1 dòng điện như chạy xuyên qua từng ngóc ngách trong cơ thể tôi , đột nhập vào lí trí luôn tỉnh táo của tôi . sự tỉnh táo đó giờ phút này như làm trái tim tôi loạn nhịp . nhịp tim như cảm xúc bị nén bao nay , mãnh liệt là thế , vang dội là thế ...
vào cái giây phút dòng điện đọ đột nhập thành công , trong mặt tôi , thế giới như mất đi màu sắc
trắng , đen , xám
thế giới đó ảm đạm là vậy , yện tĩnh là vậy ...
nó lặng thinh , lạnh ngắt
sự sợ hãi biến mất rồi , đầu tôi trống rỗng , chỉ xót lại 1 ý niệm duy nhất
ý tưởng đó âm u như thế , điên cuồng là vậy ...
nhưng tôi không thực hiện nó , không tuân theo nó ... vì tôi biết
nếu thật sự , tôi bị cái ý niệm chỉ toàn giết chóc đầy máu tanh điều khiển , chi phối , bị nó làm cho mất đi ý thức , thì ... khi tỉnh dậy , tôi , sẽ chẳng còn là tôi nữa rồi ,
không biết từ đâu , lí trí tôi như tỉnh giấc , tựa như quan binh giận dữ vây hãm lại những dòng điện dám làm loạn kai
thế giới trong mắt tôi , 1 lần nữa , có đầy màu sắc
rực rỡ , tươi sáng , tràn đầy sức sống ...
nhưng hiểu sao , vào cái giây phút tôi đáng lẽ nên vui mừng hân hoan kia , tâm tình tôi ... bình tĩnh
chíng xác hơn , tâm tình tôi ... trống rỗng
như thể tôi đã đánh mất , à không ...
là gần như đánh mất thứ mà mỗi con người có : tình cảm
sợ hãi , yêu thích , vui vẻ , buồn bã ...
nhìn bàn tay , tôi tự hỏi : tôi , vẫn còn là 1 con người bình thường chứ?
tôi chợt ngộ ra , mình từng có 1 suy nghĩ lầm lỗi
tình cảm , chưa bao giờ và cũng không bao giờ , là gánh nặng . nó là 1 thứ qúy giá đáng trân trọng , là 1 món quà mà ta càn gìn giữ
nó , là minh chứng , rằng : bạn là con người , 1 cong người kiện toàn đang còn sống
tức giận của tôi ... có thật sự biến mất ? cảm xúc của tôi , có thật không tồn tại ?
bởi có thể , nó đang ẩn náu đâu đây , sâu trong 1 góc đen tối nào đó ở linh hồn
đợi bạn sa ngã , dụ bạn sa ngã ...
nó vẫn ở đó́ ,
dù không nhìn thấy , nó vẫn tồn tại
dù không cảm thấy ,nó cũng tồn tại ...
tựa như ... 1 con dã thú ngủ đông , đang đợi chờ thờ cơ thích hợp để vây hãm con mồi , và ...
nuốt chửng nó
bóng tối , là đồn gminh che giấu , là kẻ thù ẩn nấp
thời cơ , thứ duy nhất 1 quà bom nổ chậm tên ' tình cảm ' chờ đợi
Đăng bởi | thanthanh-38 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |