Hai người khác vội chạy về phía Yến Hi, theo sau họ là một con quái vật đang nhảy về tới. Một người trong số họ không may vấp ngã bởi một vết nứt trên mặt đất, suýt bị móng vuốt của quái vật xé xác.
Yến Hi lập tức lao đến, dùng dao đâm chết con quái vật trong nháy mắt.
Trước cửa một ngôi nhà, một đứa trẻ đang khóc lớn. Từ trong bóng tối, một con quái vật bất ngờ xuất hiện. Yến Hi lao tới, bế đứa trẻ lên và chém con quái vật thành hai nửa.
•••
Sau hơn mười phút chiến đấu, con phố gần như sạch bóng quái vật. Xung quanh chỉ còn lại xác quái vật, xác người và những người bị thương nằm rải rác.
Mọi người nhìn đống hỗn loạn trước mắt, chết lặng, như thể họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
"Liệu bọn chúng... có còn xuất hiện nữa không?"
"Không rõ..."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Không biết.."
Bỗng một người phụ nữ đau đớn hét lên:
"Có ai có thuốc không? Con tôi bị cắn đến chảy máu rồi!"
"Tôi có hộp thuốc trong nhà!” Một người khác nói. Nhưng khi kiểm tra, anh ta phát hiện mọi thứ trong đó đều đã hỏng.
"Cái này... liệu còn dùng được không?"
Mọi người chỉ biết nhìn nhau bối rối, chẳng ai có câu trả lời.
Yến Hi cúi xuống nhìn những gì mình thu được từ việc tiêu diệt quái vật. Mặc dù cô đã giết rất nhiều, nhưng không có thời gian nhặt hết vàng và vật tư do quái vật rơi ra, không biết ai đã nhặt mất. Trong số đồ cô có được chỉ có vài mẩu bánh mì, chai nước và một chiếc áo phông.
Không phải quái vật nào cũng để lại vật phẩm, vì vậy số thu hoạch được không nhiều. Cô lôi ra một cuộn gạc và bước đến chỗ người mẹ đang tuyệt vọng, nhìn vào đứa trẻ.
Dưới ánh trăng, cổ đứa trẻ hiện rõ vết cắn sâu hoắm, máu không ngừng rỉ ra. Yến Hi dừng lại một chút. Vết thương như vậy đồng nghĩa với cái chết, nếu không, cũng sẽ bị nhiễm bệnh và biến thành quái vật.
Người bị quái vật cắn sẽ có thời gian ủ bệnh từ vài giờ đến vài ngày. Đa số sẽ bị nhiễm bệnh và trở thành quái vật, chỉ một số ít may mắn có thể thức tỉnh siêu năng lực.
"Lạnh quá, mẹ ơi... con đói.." Đứa trẻ lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt.
Người mẹ gần như gục ngã, cố gắng ôm lấy con mình nhưng quần áo của bà đã rách nát và ẩm mốc.
Yến Hi để lại một chai nước và mẩu bánh mì:
"Cái này ăn được, cho cậu bé một ít."
"Cảm ơn... cảm ơn cô rất nhiều!"
Yến Hi tiếp tục bước đi dọc con phố. Có người đang khóc bên cạnh thi thể, có người điên cuồng đá vào xác quái vật, cũng có người nhóm lửa ngay trước nhà mình, dùng những mảnh ghế gãy làm củi.
Quần áo của họ cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Xa xa, tiếng chiến đấu vẫn vang vọng, xen lẫn tiếng thét và tiếng khóc.
Có vẻ như chỉ ở nơi này, trận chiến mới kết thúc sớm nhất.
Bỗng, một người chợt tỉnh táo lại, lên tiếng:
“Chúng ta phải phong tỏa hai đầu đường. Nếu không, quái vật bên ngoài sẽ tràn vào.”
Những người xung quanh nhìn nhau, ánh mắt đầy bối rối và lo lắng.
“Nhưng… quái vật liệu có bò lên từ dưới lòng đất nữa không?”
Nếu quái vật vẫn có thể bò lên, thì phong tỏa có ích gì?
Người vừa đưa ra ý kiến cũng im lặng, cúi đầu nhìn vết nứt dưới đất cùng xác quái vật ngổn ngang, không biết phải làm sao.
Nhận ra Yến Hi đang chuẩn bị rời đi, người nọ vội bước tới cản lại:
“Cô gái, cô là người ở đâu? Khi nãy cô mạnh mẽ như vậy, con dao của cô cũng lợi hại vô cùng. Có cô ở đây, bất kể bao nhiêu quái vật đến, chúng tôi vẫn có hy vọng sống sót. Đừng bỏ đi, đừng bỏ mặc chúng tôi!”
“Hay chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc? Thống nhất xem nên làm gì tiếp theo?”
Yến Hi đáp:
“Mọi người cứ bàn bạc. Tôi sẽ đi phía trước thăm dò.”
“Này, đừng đi mà! Ở đó nguy hiểm lắm!”
Nhưng Yến Hi không quay đầu lại, cứ thế rời đi, bỏ lại phía sau một đám người vẫn đang ngơ ngác, không biết phải làm gì.
“Ding dong! Địa hình xung quanh đã được quét. Dữ liệu quái vật đầu tiên đã thu thập xong!”
Giọng nói của Tiểu Thủy Tích vang lên, tràn đầy phấn khởi:
“Chủ nhân! Em đã thu thập xong dữ liệu cơ bản và những nguyên tắc cốt lõi của trò chơi tận thế này.”
Đăng bởi | nglck |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |