Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1325 chữ

Tôi lách qua anh để bước vào trong, miệng lẩm bẩm.

“Hứ, ai mà thèm giận anh.”

Anh bảo tôi đến xem đá quý, tôi đoán sẽ nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.

Vừa bước vào nhà, mắt tôi đã bị những viên đá quý trên bàn làm lóa lên, hàng chục sợi dây chuyền đá quý được đựng trong các hộp quà, bày biện ra đó, nào là hồng ngọc, lam ngọc, ngọc lục bảo… Bên cạnh còn có mấy viên đá thô, đã được cắt ra, là kim cương hồng và ngọc bích…

Tiêu Lễ Hàn thật sự giàu có quá!

“Em có thích không?”

Tiêu Lễ Hàn đứng bên cạnh tôi, mày hơi nhướn lên, tôi nhìn anh, cảm giác như đang nhìn một chú công giàu có đang khoe sắc vậy.

Nhưng tôi vẫn gật đầu lia lịa, trước cảnh tượng phú quý choáng ngợp như này ai mà không yêu cho được.

Tiêu Lễ Hàn nở nụ cười chiều chuộng.

“Tặng em đấy.”

Tôi quay đầu nhìn anh, trong đầu vang lên tiếng lách cách của bàn tính. Tôi đang tính xem chỗ này bán được bao nhiêu tiền.

Tiêu Lễ Hàn đưa tay gõ nhẹ lên trán tôi, đe dọa: “Không được mang đi bán.”

Sao anh ấy lại hiểu tôi thế nhỉ?

Tôi cúi xuống nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối, đang định mở lời xin phép ra về thì Tiêu Lễ Hàn bất ngờ hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”

Tôi lắc đầu, thật ra là đã ăn rồi, nhưng lúc ăn đầu óc tôi cứ đang lơ lửng trên mây nên chưa no, vậy nên cứ coi như chưa ăn đi.

“Em muốn ăn gì, tôi sẽ bảo người mang đến.”

Anh ấy muốn giữ tôi lại ăn tối à, thế thì tôi cũng không khách sáo nữa, liền liệt kê một loạt món ăn, dù sao anh ấy cũng giàu mà.

Trong phòng có điều hòa, tôi cởi áo khoác đặt trên sofa rồi nằm dài trên đó, chờ đồ ăn đến.

Mải ngắm nghía sợi dây chuyền trong tay, tôi không nhận ra Tiêu Lễ Hàn đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Khi phát hiện ra thì anh ấy đã biến mất. Tôi quyết định đi loanh quanh tìm anh ấy.

Khi đi đến phòng ngủ chính trên tầng, thấy cửa mở, đèn sáng, tôi bước vào và phát hiện Tiêu Lễ Hàn đang ở trong phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy.

Giờ này tắm làm gì nhỉ?

Tôi đứng ngoài chờ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh ấy ra, tiến lại gần nghe thì không còn tiếng nước nữa. Không lẽ có chuyện gì xảy ra? Có khi nào anh ấy bị ngất trong đó không?

Tôi đưa tay gõ cửa, gọi tên anh: “Tiêu Lễ Hàn, Tiêu Lễ Hàn.”

Không có ai đáp lại. Tôi hoảng hốt, không lẽ thật sự có chuyện rồi sao? Có nên vào xem không nhỉ, lỡ thấy gì không nên thấy thì sao.

Cuối cùng, tôi nghĩ kệ đi, dù sao cũng đã nhìn thấy hết những gì cần thấy rồi, lỡ có chuyện thật thì không tốt.

Tôi đẩy cửa vào, hơi nước bốc lên khắp nơi, Tiêu Lễ Hàn nằm trong bồn tắm, mắt nhắm nghiền, có lẽ do bị hơi nước làm nóng, mặt anh ấy hơi đỏ, tôi bắt đầu lo thật rồi, chắc anh ấy ngất mất rồi.

Tôi vội vàng bước đến, nhưng gần đến nơi lại dừng lại, sợ thấy phải cái gì không nên thấy. Nhưng sau một hồi do dự, tôi cũng tiến lại gần. Trong lòng mặc niệm, chỉ nhìn vào mặt anh ấy thôi là được.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh ấy, khẽ gọi: “Tiêu Lễ Hàn, Tiêu Lễ Hàn, anh sao vậy?”

Vẫn không tỉnh. Thấy vậy tôi liền đưa tay xuống mũi kiểm tra, cũng may là vẫn còn thở. Tôi rút tay về, định đi ra ngoài gọi điện cấp cứu.

Chiếc váy tôi đang mặc bị ướt một phần vì lúc nãy tôi đã ngồi xuống cạnh bồn tắm. Tôi cúi đầu chỉnh lại váy, ngẩng lên thì thấy Tiêu Lễ Hàn đã mở mắt nhìn tôi. Tôi mừng rỡ hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Ngay sau đó, cổ tay tôi bị kéo mạnh một cái, cả người tôi ngã vào lòng Tiêu Lễ Hàn.

Khoảng cách giữa tôi và Tiêu Lễ Hàn chỉ còn trong gang tấc, cơ thể hai người gần kề, hơi thở hòa quyện, mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.

“Anh… anh làm gì vậy?”

Tiêu Lễ Hàn khẽ vuốt nhẹ tóc tôi, ánh mắt đầy căng thẳng nhưng cũng không giấu được sự dịu dàng: “Lần trước em còn chưa nói, em có thích anh không?”

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi anh ấy, cười tươi đáp: “Thích.”

Hơi thở mạnh mẽ của Tiêu Lễ Hàn bao trùm lấy tôi, cuối cùng, tôi chỉ nhớ là bồn tắm nhà anh ấy khá rộng.

9

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì đã 11 giờ, không biết Tiêu Lễ Hàn đi đâu rồi.

Tôi cuộn tròn trên ghế sofa, không muốn động đậy, bụng đói sắp chịu không nổi nữa, liền lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.

Lúc này Tiêu Lễ Hàn lại đột nhiên trở về, còn mang theo đồ ăn. Sau khi ăn uống no nê, tôi đề nghị đi xem phim trong rạp chiếu phim nhỏ của biệt thự, tiện thể hỏi anh ấy một số điều tôi chưa biết.

“Em muốn xem gì?”

Nhìn quanh một vòng cũng không thấy phim nào tôi thích.

“Anh cứ chọn đại đi.”

Cuối cùng, anh ấy chọn một bộ phim nghệ thuật, tôi thậm chí không thèm nhìn tên phim vì đó không phải điều quan trọng.

Tôi kéo anh ấy ngồi xuống bên cạnh, mặt đầy tò mò nhìn anh và hỏi:

“Anh còn nhớ lần trước anh nói gì không, về thân phận của anh.”

Tiêu Lễ Hàn kéo tôi vào lòng, hai tay ôm chặt lấy tôi, cằm anh tựa lên đầu tôi.

“Anh là người quản lý Thập Phương Giới, quản lý sự vận hành của những thế giới này, nơi đây chỉ là một thế giới nhỏ trong số đó.”

Tôi hơi ngạc nhiên, theo như lời anh nói thì chẳng phải anh chính là một vị thần tiên trong tiểu thuyết sao.

“Anh chắc chắn không phải đang kể chuyện tiểu thuyết cho em nghe đấy chứ?”

Tiêu Lễ Hàn đưa tay nhéo nhẹ má tôi.

“Anh sẽ không lừa em đâu.”

Trong phòng chiếu phim, đèn đã tắt, xung quanh ánh sáng không nhiều, lời nói của anh càng làm tăng thêm bầu không khí ấm áp.

Nếu những gì anh nói là thật…

“Tại sao anh lại đến đây làm nam chính?”

“Bởi vì trong lúc xử lý một số việc, anh bị thương, sức mạnh bị tổn hại nghiêm trọng, cần đến thế giới nhỏ này để hồi phục.”

Nghe anh nói bị thương, tôi định ngồi dậy xem sao, nhưng Tiêu Lễ Hàn nhanh chóng kéo tôi lại, tôi chỉ đành tiếp tục nằm trong vòng tay anh và hỏi:

“Vết thương của anh sao rồi? Tại sao lại phải đến đây để hồi phục?”

Tiêu Lễ Hàn: “Tất nhiên là vì nam chính ở thế giới nhỏ này có khí vận mạnh mẽ, giờ thì không sao rồi.”

Tôi gật đầu, đúng là hào quang của nam chính thật lợi hại.

Sau đó, Tiêu Lễ Hàn từ từ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, tôi ghi nhớ một cách đại khái, tóm lại là anh cần phải duy trì sự cân bằng của những thế giới nhỏ này, nếu thế giới nhỏ nào sụp đổ, sức mạnh của anh cũng sẽ bị phản đòn nghiêm trọng.

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Không Thành Nhận Phụ ( đừng nhìn cái tên mà khinh thường) của Bắp Cải Đáng Yêu - 可爱的白菜
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thu3110
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.