Có một điều tôi khá hứng thú, anh ấy có thể tự do xuyên qua những thế giới nhỏ này, có nghĩa là anh ấy có thể đồng thời trải nghiệm cuộc sống của một tổng tài giàu có trong thế giới hiện đại, một thần quân siêu mạnh ở giới tu tiên, hoặc một ma tôn tà mị, hay thậm chí là một hoàng đế tôn quý trong các câu chuyện cổ trang khác. Và không ai có thể làm gì được anh ấy.
Nói đến cuối cùng, tôi nằm trong lòng anh mà ngủ quên lúc nào không hay, tự nhiên cũng không nghe được những lời quan trọng mà anh ấy nói sau đó…
Mấy ngày sau, tôi xuống xe và gặp Lâm Uyển Bạch ở cửa trung tâm thương mại.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, trông có vẻ mập hơn chút và da dẻ cũng trắng hơn trước, khí chất càng thêm nổi bật. Không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói khi thấy tôi là: ” Sở tiểu thư và Tiêu thiếu ở bên nhau rồi à?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Không hiểu sao lại có cảm giác như mình vừa cướp người yêu của người khác vậy, tôi hơi chột dạ.
Sau đó, Lâm Uyển Bạch nói rằng cô ấy cũng đang vào trung tâm thương mại mua đồ, và mời tôi đi cùng.
“Dạo này cô Lâm thế nào ?”
Cái người chị gái kia của cô ấy không phải dạng vừa, nếu biết tôi và Tiêu Lễ Hàn ở bên nhau, tôi có lý do để nghi ngờ chị ấy đang tính toán điều gì đó hại tôi.
Chúng tôi đứng ở bên ngoài trò chuyện, vẫn chưa vào trong sảnh của trung tâm thương mại, tôi liếc nhìn xung quanh, đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, liệu có chiếc xe nào bất ngờ lao ra tóm gọn cả hai người bọn tôi đi không nhỉ?
…
Và rồi tôi thực sự thấy cái miệng xui xẻo của mình có sức mạnh ghê gớm…
Một chiếc xe van màu đen dừng ngay trước mặt chúng tôi, chưa kịp nói câu gì, tôi và Lâm Uyển Bạch đã bị bịt kín bằng một mảnh vải đen, tôi không khỏi bật ra một câu: “Ôi mẹ ơi.”
Có vẻ như mỗi lần gặp nữ chính là tôi lại gặp xui xẻo, hoặc có thể cô ấy gặp xui khi chạm trán tôi, tóm lại là chúng tôi không hợp nhau.
Lên xe rồi, tôi ngoan ngoãn ngồi im, theo kinh nghiệm xem phim thì lúc này nếu vùng vẫy, khả năng cao sẽ bị ăn vài cú tát trời giáng.
Quả nhiên, bên cạnh vang lên tiếng “bốp bốp”, chắc nữ chính bị đánh rồi.
“Im lặng đi.”
Thế là nữ chính không dám khóc hay vùng vẫy nữa.
Trong nguyên tác không có đoạn này, giờ tôi cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể hy vọng Tiêu Lễ Hàn sớm phát hiện ra tôi đã mất tích.
Chiếc xe chạy khá lâu, tôi đoán là chúng tôi đã bị đưa đến ngoại ô, vậy nên việc tìm kiếm vị trí của chúng tôi sẽ mất chút thời gian.
Khi xe dừng lại, chúng tôi bị kéo ra ngoài, đi lên hai tầng cầu thang, rồi bị đưa vào một căn phòng.
Tôi bị bọn chúng đẩy ngã xuống đất, tấm vải đen trên đầu tôi bị gỡ ra, miếng băng dán miệng cũng được tháo xuống.
Trước mặt tôi là hai kẻ mặc đồ đen, trông chẳng có vẻ gì là giống người tốt cả, tên cầm đầu có vẻ mạnh mẽ hơn, râu ria xồm xoàm, còn tên kia hơi mập, toàn thân mỡ màng cộng với gương mặt hung dữ, nhìn khá buồn cười.
Lâm Uyển Bạch vừa khóc vừa hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?”
Tên mập nhổ một bãi nước bọt xuống đất, giọng đầy hằn học: “Đắc tội với người không nên đắc tội, cô nghĩ tại sao?”
Lâm Uyển Bạch đang khóc lóc định nói gì đó, nhưng vì chúng tôi ngồi gần nhau, tôi dùng tay bị trói sau lưng nhẹ đẩy cô ấy một cái, ra hiệu đừng hỏi thêm kẻo lại bị ăn đòn.
Rõ ràng người căm ghét cả hai chúng tôi không ai khác ngoài cô chị tốt bụng của cô ấy.
Tên mập kia nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt đầy hào hứng: “Đại ca, hai đứa này cũng xinh phết đấy, hì hì.”
Tên to lớn liền tát cho hắn một cái rồi quát: “Cút đi! Bên kia còn chưa ra lệnh, chuyện khác đừng có mơ tưởng.”
Lệnh chưa ra, một khi đã ra lệnh thì cả tôi và Lâm Uyển Bạch chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Khi hai tên định đi ra, tôi gọi chúng lại.
“Đợi đã, Cố Nhược Phi trả cho các người bao nhiêu tiền?”
Tên đại ca sững lại một chút, rồi quay đầu lại nhìn tôi.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tôi mỉm cười, chân thành nói: “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi có thể trả cho các người nhiều tiền hơn. Tin tôi đi, trong túi của tôi mà các người đã lục soát, có một sợi dây chuyền hồng ngọc trị giá bảy triệu.”
Tên mập nghe thế, vội móc từ túi ra sợi dây chuyền, đúng là sợi dây chuyền đó.
… May mà tôi chỉ mang theo một sợi.
Tên mập giơ sợi dây chuyền lên trước mặt đại ca, phấn khích nói: “Đại ca, đại ca, bảy triệu lận đấy!”
Tên đại ca nhận lấy sợi dây, nhìn nó vài lần, rồi không tin tưởng nhìn tôi chằm chằm: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật, các người có thể đi ra ngoài xác nhận ngay bây giờ. Tôi mong các người cân nhắc lời đề nghị của tôi và hợp tác với tôi.”
Hai tên đó nghĩ một lúc rồi cũng ra ngoài, không biết chúng có đi hay không.
Tất nhiên, người bình thường trong tình huống này sẽ không dám ra ngoài mạo hiểm, nhưng chúng thì khác.
Thứ nhất, chúng ham tiền. Khi đã có một sợi dây chuyền bảy triệu trong tay, thật khó để không đi kiểm tra.
Thứ hai, nữ chính ngồi ngay cạnh tôi, hào quang của nữ chính luôn cho phép những điều kỳ diệu xảy ra. Nếu chúng ra ngoài, Tiêu Lễ Hàn có lẽ sẽ phát hiện ra tôi đã mất tích.
Sau khi hai tên đó đi, trong căn phòng cũ nát chỉ còn tôi và Lâm Uyển Bạch. Lúc này cô ấy cuối cùng cũng ngừng khóc, thật sự là nghe nhiều quá cũng đau đầu.
“Sở tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Cô ấy nói xong lại sắp khóc, tôi vội vàng nói: “Lâm tiểu thư, cô bình tĩnh lại một chút, sẽ có người đến cứu chúng ta.”
“Nhưng mà…”
Tôi xoay lưng lại với cô ấy.
“Thôi đừng nhưng nữa, xem có thể cởi dây trói được không?”
Dây thừng này buộc chặt quá, đau muốn chết, tôi còn nghi tay mình bị trầy xước rồi. Tôi nhờ cô ấy trước là vì tôi thực sự không biết cách cởi…
Lâm Uyển Bạch nhìn một lúc rồi cũng quay lưng lại, nhẹ nhàng nói: “Để tôi thử xem.”
Trong khi cả hai cùng nỗ lực, tôi phát hiện một điều kỳ lạ. Ở góc dưới bên phải tầm nhìn của tôi xuất hiện một bộ đếm ngược, trên đó hiển thị: 3 ngày.
Đây là ý gì? Giấy báo tử sao?
Vì mải cởi dây, thời gian trôi qua nhanh chóng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ cao, trời đã tối, hai tên kia vẫn chưa quay lại.
May mắn là dây trói cuối cùng cũng được cởi, tôi nhìn Lâm Uyển Bạch với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cô ấy thấy ánh mắt mãnh liệt như vậy của tôi thì có vẻ ngại ngùng, tôi liền nhanh chóng cởi dây trói trên tay cô ấy.
Đăng bởi | thu3110 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |