Cổ tay của tôi bị trầy xước thật, mấy năm nay xuyên không chưa từng gặp phải tình huống khó khăn thế này, tất cả là do Cố Nhược Phỉ mà ra.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tôi vội ra hiệu cho Lâm Uyển Bạch giấu tay ra sau lưng giả vờ mình vẫn còn đang bị trói, tránh bị bọn chúng phát hiện ra rồi trói lại.
Vẫn là hai tên kia, tên mập và tên đại ca.
Tôi chợt nhận ra hai tên này có vẻ như một đứa thì thiếu não, còn đứa kia thì đang khó chịu.
Tên mập hứng khởi ngồi xuống trước mặt tôi, hí hửng nói: “Thật sự là bảy triệu, cô đúng là giàu có.”
Nhưng tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía tên đại ca, rõ ràng người đưa ra quyết định là hắn.
“Vậy các người có muốn hợp tác với tôi không? Cố Nhược Phi trả các người bao nhiêu, tôi có thể trả gấp ba lần.”
Tôi có hay không không quan trọng, Tiêu Lễ Hàn có là đủ rồi. Nhưng mà sao anh ấy còn chưa đến nhỉ?
Ngay khi tôi vừa nói xong, cánh cửa bỗng nhiên bị đá bật tung từ bên ngoài. Ánh nhìn của tôi xuyên qua đám bụi mù, nhưng người đứng đó không phải là Tiêu Lễ Hàn…
Mà là Cố Bắc Khanh, phía sau anh ta còn có một vệ sĩ.
Haiz, Tiêu Lễ Hàn, anh như này là không ổn rồi.
Hai tên bắt cóc thấy có người đến cứu chúng tôi,hơn nữa người đến cứu còn có vệ sĩ được huấn luyện bài bản, chắc chắn bọn chúng sẽ đánh không lại. Thấy tình hình không ổn, bọn chúng liền vội đứng vào bên cạnh chúng tôi, dự tính sẽ để hai chúng tôi làm con tin mà đe dọa Cố Bắc Khanh.
Lúc này, Cố Bắc Khanh thốt lên một câu khiến người ta nghe mà muốn rơi nước mắt.
Anh ta chỉ tay về phía Lâm Uyển Bạch: “Cho các người tiền, thả cô ấy ra, còn người khác… tùy các người.”
Nói xong, anh ta còn liếc tôi một cái, tôi cười nhếch mép đầy châm chọc: Anh thì giỏi rồi chứ gì?
Tên đại ca có lẽ không thích bị uy hiếp, gằn giọng đáp lại: “Hôm nay không một ai trong hai người có thể đi đâu cả.”
Cố Bắc Khanh nhìn con dao đang kề vào cổ Lâm Uyển Bạch, ánh mắt trở nên u ám, anh ta không vui thì tôi lại càng vui.
Hay lắm, cùng nhau nằm xuống mà chờ chết đi.
Tôi nhìn con dao đang kề sát cổ mình, nghiêm túc đề nghị với tên mập: “Hay là thả tôi ra đi, hắn ta kiêu ngạo đáng ghét như thế, chọc giận hắn chết đi.”
Cố Bắc Khanh trừng mắt nhìn tôi, tôi liền đáp lại bằng một cái lườm. Chắc tôi sợ anh lườm tôi à?
Cố Bắc Khanh vẫy tay, vệ sĩ phía sau liền áp giải một người bước vào. Tôi nhìn kỹ lại, trời ơi, là em gái hắn, Cố Nhược Phi.
Vì Lâm Uyển Bạch, anh ta thậm chí đã đưa cả em gái mình đến đây.
Cố Bắc Khanh nhìn hai tên bắt cóc với ánh mắt đầy nguy hiểm: “Chỉ cần các người thả người ngay bây giờ, tôi hứa sẽ thả các người đi, tiền vẫn sẽ được chuyển cho các người.”
Tên mập nhìn thấy Cố Nhược Phi thì hoảng hốt, lo lắng nhìn về phía tên đại ca.
“Thật sự sẽ thả chúng tôi?”
Cố Bắc Khanh gật đầu.
Và thế là chúng thả tôi…
“Người không quan trọng này thả ra trước, người còn lại đợi chúng tôi rời đi an toàn rồi sẽ thả sau.”
Cảm ơn các người.
Tôi lập tức bò dậy, định bước ra ngoài, Lâm Uyển Bạch Cố tiểu thư Bắc Khanh lo rồi, tôi phải lo cho mình trước. Nhưng vừa đến cửa, tôi đã bị vệ sĩ của Cố Bắc Khanh chặn lại.
Cố Bắc Khanh nhìn tôi với vẻ không hài lòng, nói: “Sở Nhan Kiều, cô bây giờ không thể đi được.”
Thôi được rồi, tôi nghiêng người dựa vào cửa, không cho tôi đi khỏi đây đúng không? Vậy thì các người đợi đi.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Vậy để xem hôm nay ai là người không thể đi.”
Tôi vui mừng quá đỗi, đứng thẳng người lên nhìn ra ngoài. Người đến không ai khác chính là Tiêu Lễ Hàn.
Tiêu Lễ Hàn bước nhanh đến bên cạnh tôi, quan sát kỹ lưỡng từ đầu đến chân.
Tôi đưa cổ tay ra trước mặt anh, để lộ những vết trầy xước, đôi mắt lấp lánh ánh nước như sắp khóc đến nơi, chỉ vào Cố Bắc Khanh, giọng nói đầy ấm ức: “Anh ta đánh em.”
Cố Bắc Khanh: “…?”
Hai cổ tay đều bị trầy xước khá nặng, lộ cả mảng da thịt đỏ ửng. Da của Sở Nhan Kiều trời sinh đã rất trắng, bây giờ quần áo thì đầy bùn đất, tóc tai rối bù, trông thực sự rất thảm.
Tiêu Lễ Hàn mặt tối sầm lại, đôi mắt anh đầy những cảm xúc cuộn trào.
Anh ấy có vẻ đang rất giận, tôi vừa định rụt tay lại thì Tiêu Lễ Hàn nhẹ nhàng kéo tay tôi lại, cúi đầu thổi nhẹ mấy cái. Vốn là người mặt dày nhưng tôi cũng bắt đầu thấy hơi ngại.
“Thật ra cũng không đau lắm.”
Mặt Tiêu Lễ Hàn càng lúc càng u ám. Đột nhiên, tôi nhớ lại những gì anh ấy từng nói, rằng đây là thế giới của các nhân vật chính trong sách. Nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Ngoài ra, tôi còn có việc quan trọng cần hỏi anh ấy.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lao vào lòng anh ấy, không quan tâm bản thân có dơ thế nào, giọng nói yếu ớt:
“Ai da, bây giờ em vừa lạnh vừa đói, mình về nhà trước đi.”
Quả nhiên, vừa nói xong, anh ấy liền bế tôi ra ngoài.
…
Phần còn lại được giao cho thư ký Lý. Thư ký Lý đã trực tiếp báo cảnh sát và giao cho họ xử lý. Trong quá trình đó, tôi còn phải làm biên bản lời khai.
Cuối cùng, Cố Nhược Phi bị tống vào tù. Dù Cố gia Cố tiểu thư gắng nhờ vả khắp nơi, nhưng với gia thế của Tiêu gia ở phía sau, ai dám thả Cố Nhược Phi ra chứ.
Khi tất cả những việc này xảy ra, Tiêu Lễ Hàn vẫn đang bôi thuốc cho tay tôi. Tôi nằm yên trên sofa, không nhúc nhích.
“Tiêu Lễ Hàn, cái đếm ngược đó là gì vậy? Anh nói đi chứ.”
Từ lúc bước vào cửa tôi đã hỏi, nhưng anh ấy cứ im lặng không nói gì, nhìn là biết không phải chuyện tốt, chẳng lẽ thực sự là…
“Chẳng lẽ là em thực sự sắp chết rồi?”
Đăng bởi | thu3110 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |