Tống thê quân nhớ lại hồi ức.
Tống Nhân và Tống Sinh đưa Tống Hoài về phòng nghỉ. Mọi người ở ngoài sảnh cũng giải tán ai về phòng người nấy. Sau khi Tống Hoài được đưa về phòng nghỉ. tống Nhân thay đồ giúp Tống Hoài rót nước và gọi người vào chăm tống hoài. Lúc này Tống Hoài chỉ cảm thấy cơ thểm mềm nhũn không còn sức lực. Người hầu bưng chậu nước ấm vào giúp Tống Hoài lau mặt sửa soạn lại một chút rồi Tống Hoài đi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tống Nhân cũng về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Nguyễn Anh đã dậy bưng nước rửa mặt cho lão phu nhân và Thê chủ của mình. Tuy Tống gia không thiếu hạ nhân làm điều này nhưng đó là nề nếp xưa nay của Tống gia. Được sủng ái đến đâu thì việc sáng sớm dậy phục vụ mẹ vợ là không thể nào thiếu. Tống phu nhân cũng không cần Tống phu quân bưng nước rửa mặt cho nhưng hình thức vẫn và để hạn nhân bưng đến cửa Tống phu quân ra lấy vào. vào phòng Tống phu nhân cũng không bắt Tống phu quân hầu hạ mình. chỉ tự mình làm. Tống phu quân cũng làm việc của mình. 2 người làm việc nhưng vẫn nói đến chuyện của Tống Hoài.
Tống phu quân nói: Thê chủ, nghe nói tối qua Tống Hoài đã chịu xong 100 thước tay. Tống An đã thương xót cho về nghỉ nay chịu phạt tiếp."
Tống Phượng gật đầu nói:"Dù sao cũng là tỷ để trong nhà, vẫn có phần thương xót. Nhưng dù sao Tống Hoài lần này mắc lỗi không thể dung thứ. Phải nghiêm phạt mới có thể nhớ lâu. Hôm qua, Lão phu nhân có nhắc tới việc có ý định làm phản. không biết phu quân nghĩ như nào?
Tống phu quân sợ hãi quỳ rạp xuống nói: Thê chủ minh giám, làm sao quân nô có thể có suy nghĩ đó được, cũng chưa từng dạy các con như vậy. Xin Thê chủ minh giám. Để lão phu nhân nghĩ như vậy là quân nô sai. xin Thê chủ trách phạt."
Tống Phượng thấy phu quân mình sợ hãi như vậy liền đứng dậy đỡ phu quân đứng dậy nói: Ta chỉ hỏi chàng nghĩ như nào thôi chứ không hề có ý nói chàng như vậy. Sao chàng phải lo lắng như vậy. nếu lão phu nhân có trách phạt ta cũng sẽ nói đỡ cho chàng.
Lúc này Tống phu quân mới bình tĩnh lại. Tống phu quân biết mình được sủng nhưng một khi đã chọc phải Thê chủ của mình thì sống không bằng chết. Ông đã được thử qua. Bị hành hạ 3 ngày 3 đêm, thừa sống thiếu chết nhặt được một cái mạng về.
Hồi ấy, sau 5 năm chung sống với nhau đã có ngay 3 đứa con là Tống An, Tống Sinh và Tống Hoài. Nguyên Anh được sủng hơn trời. Kể cả Tống lão phu nhân cũng không làm khó dễ ông. Chỉ yêu cầu ông làm đúng nam tắc, khuôn phép của Tống gia khi về làm rể. Nhưng một lần Nguyên Anh ra ngoài cầu may gặp lại tình cũ cũng chỉ hỏi han sức khỏe. Nhưng khi về, lại không nói gì với Tống Phượng. Tống Phượng cũng được tai mắt của mình nói qua cho biết đã vô cùng tức giận nhưng vì nghĩ sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra. khi về Tống phu quân cũng sẽ nói cho bà biết. Nhưng khi về nhà, Tống phu nhân có bảo Tống Phu quân kể cho mình nghe ngày hôm này Nguyên Anh như thế nào? Bình thường với câu nói này là thể hiện sự quan tâm của Tống Phượng giành cho Nguyên Anh. Nhưng hôm nay khi bị hỏi tới Nguyên Anh vô tình hoảng sợ và không nằm ngoài dự liệu của Tống Phượng.
Tống phu quân nói: Hôm nay, quân nô ra ngoài cầu may cho Thê chủ, sau đó có đi qua một hàng son phấn thấy được một hộp phấn rất đẹp nên đã mua cho Thê chủ." Nói rồi Nguyên Anh lấy ra một hộp phấn được khắc gỗ rất tinh xảo đưa cho Tống Phượng. Tống Phượng nhìn thấy hộp phấn lại nghĩ Nguyên Anh làm gì sai nên mới mua quà lấy lòng mình. Cô tức nắm chặt hai tay lại nghiến răng nói: "Thê quân hôm nay đi gặp những ai?"
Nguyên Anh trong lòng cũng run sợ nhưng vẫn cố giấu sự việc gặp lại tình cũ của mình. Vì nghĩ Tống Phượng không thể biết chuyện này vì chùa cầu may ở rất xa và đi theo Nguyên Anh hôm nay lại toàn là người của Nguyên Anh mang từ nhà mẹ đẻ sang. Nhưng Nguyên Anh đâu biết Tống Phượng luôn cho người âm thầm bảo vệ Nguyên Anh.
Nguyên Anh nói: “Quân nô hôm nay đi không gặp ai cả. Chỉ vào chùa cầu may gặp đại sư nó vài ba câu chuyện rồi đi về ạ.”
Tống Phượng nghe đến đây lửa giận bừng bừng nổi lên. Đập tay xuống bàn. Người đã trải qua bao sóng gió Triều chính mà để phải tức giận đến mức này là đủ hiểu. rất nhanh Tống Phượng thu liễm lại con tức giận nở 1 nụ cười khiến Nguyên Anh lạnh sống lưng. Tống Phượng nói: Phu quân của ta liệu có đnag nói dối ta không?” Nghe được lời nói này Nguyên Anh đang từ trên ghế xoay người quỹ xuống dưới chân Tống Phượng.
Nguyên Anh: “Thê chủ quân nô không dám nửa lời nói dối. xin Thê chủ minh giám.”
Tống Phượng: “Thật là như vậy sao? Nhưng sao hôm nay ta nghe nói chàng có gặp lại cố nhân.”
Nghe đến đây chân tay Nguyên Anh run rẩy. Tay nắm vạt áo tống Phượng. “Xin Thê chủ thứ tội, quân nô không dám giấu Thê chủ. Hôm nay quả thực đã gặp lại người quen cũ nhưng chỉ hỏi thăm nhau vài câu rồi thôi.” Quân nô sợ Thê chủ lo lắng nên không giám nói.”
Tống Phượng: “Thật vậy sao? Nếu chỉ là người quen cũ và hỏi thăm vài câu thì làm sao phải giấu ta? Trước giờ ta không sủng chàng sao? Tống Phượng tay cầm chén trà xoay qua xoay lại.
Nguyên Anh: “Thê chủ khai ân. Quả thức chuyện chỉ có vậy. Quân nô không dám nói dối nửa lời.”
Tống Phượng lập tức đặt chén trà xuống nâng cằm Nguyên Anh. Nguyên Anh sợ hãi né tránh ánh mắt của Tống Phượng.
Tống Phượng:” Ngước mắt lên nhìn ta. Nói người hôm nay gặp là ai? Ta cho chàng một cơ hội cuối cùng nói xem người đó là ai.”
Nguyên Anh chậm chạm ngước đôi mắt lên nhìn Tống Phượng. Cả người run rẩy nói: “Xin thê chủ tha tội cho quân nô lần này. Quân nô lần đầu phạm lỗi. xin Thê chủ tha cho quân nô lần này.”
Tống Phượng nói được nếu chàng không nói. Nhân tiện vài bữa nữa là tiệc thông gia của Tống gia. Ta có gặp lại cha mẹ của chàng tiện thể ta sẽ trò chuyện thêm với mẹ của chàng vài câu chuyện.
Nguyên Anh nghe vậy sợ hãi quỳ thẳng kéo tay áo Tống Phượng nói: “Thê chủ khai ân, Quân nô nói, quân nô nói. Là Bạch tiểu thư của Bạch gia.”
Tống Phượng: “Bạch tiểu thư lại là ai nữa đây?” Tống Phượng thừa biết Bạch tiểu thư và Nguyên Anh ngày trước từng có đoạn tình cảm với nhau. Nhưng gia đình Nguyên gia không đồng ý nên phải chấm dứt đoạn tình cảm đó.
Nguyên Anh sợ liên lụy đến Nguyên gia. Nếu như để Thê chủ ơt tiệc thông gia nói Nguyên Anh không giữ đạo làm chồng thì chắc chắn sẽ được đón về Nguyên Gia thăm nhà mẹ đẻ vài hôm. Điều đó sẽ khiến phụ thân anh cùng các ca ca đệ đệ trong nhà sống không yên. Nguyên Gia không có lề lối sủng phu như Tống gia nên việc dùng gia pháp cũng có thương xót. Nguyên Anh mở miệng nói nhỏ: “Là bạn tâm giao cũ”
Nghe được câu trả lời thỏa đáng Tống Phượng nhếch môi cười. Việc nghe được câu trả lời đúng ý khác với việc Nguyên Anh 5 lần 7 lượt không chịu nói thật cho cô nghe. Tống Phượng nhàn nhã nói:”Vậy việc phu quân nói dối 5 lần 7 lượt thì tính như nào đây?
Nguyên Anh: “là do quân nô sai quân nô xin chịu mọi hình phạt. Chi mong Thê chủ khai ân không nói chuyện này với cha mẹ quân nô. Thê chủ không giận quân nô.”
Tống Phượng: “Được. từ ngày cưới phu quân về đến nay ngoài trừ mẫu thân ta có dạy dỗ chàng đạo làm chồng ra thì chưa bao giờ ta nỡ xuống tay với chàng. Nhưng hôm nay chàng lại động vào vảy ngược của ta. Ta sẽ để đời này chàng nhớ lần này và từ nay không bao giờ dám tái phạm nữa.”
Nguyên Anh chỉ nghe thôi cũng đã thấy da thịt mình đau rát. Nguyên Anh không phải không biết thủ đoạn của Tống phượng. Tống Phượng người máu lạnh sát phạt vô số. người mà phải để Hoa chủ coi trọng thì sẽ phải như nào.
Tống gia có một điện gọi là là điện Diêm Vương, điện này là dung để chấn chỉnh lại những nam nhân có suy nghĩ lật đổ chế độ nữ quyền, cũng như con trai, con rể Tống gia nếu phạm phải tội tày đình như bị gia đình Thê chủ ý kiến, hưu thư, hay đơn giản không được sủng hạnh 1 câu nói của Thê chủ cũng sẽ bị đày xuống điện Diêm Vương bị dạy dỗ lại.
Tống phượng nói: “Xuống điện Diêm Vương 3 ngày 3 đêm”
Nguyên Anh nghe xong cả người xụp xuống. Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần quỳ tạ ơn: “Tạ Thê chủ thương xót”.
Đăng bởi | Thanhcam |
Thời gian | |
Cập nhật |