Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DIỆN DIÊM VƯƠNG

Tiểu thuyết gốc · 2337 chữ

Sáng sớm hôm sau, vẫn như mọi ngày Nguyên Anh bưng nước quỳ hầu hạ Tống lão phu nhân xong xin phép lão phu nhân lui xuống vắng mặt 3 ngày vì phải xuống điện Diêm Vương. Lão phu nhân nghe xong hơi khựng lại nhưng nhanh chóng nói: “Mắc lỗi gì mà phải xuống tận điện Diêm Vương”

Nguyên Anh: “Là Nguyên Anh làm Thê chủ không vui, đáng bị phạt nặng.”

Tống lão phu nhân: “Lui xuống đi, đừng có lần sau không người khổ sẽ là người”

Nguyên Anh: “Tạ Lão phu nhân dạy bảo”

Bước về đến phòng. Tống Phượng đã chờ sẵn ở trong. Nay Tống Phượng đã xin Hoa chủ nghỉ phép 3 ngày ở nhà nói rằng trong người mệt mỏi cần ở nhà tĩnh dưỡng. Trước nay Tống Phượng chưa bao giờ nghỉ phép. Nay lại xin nghỉ Hoa chủ có hơi thắc mắc nhưng vẫn cho nghỉ.

Tống Phượng nói: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”

Nguyên Anh: “Dạ đã chuẩn bị xong thưa Thê chủ”

Tống Phượng đi trước, Nguyên Anh theo sau đi xuống điện Diêm Vương. Nguyên Anh đến cửa điện đã vô thức run rẩy.

Bước vào điện có 1 ma ma chuyên giữ điện đi tới. “Tống phu nhân, Tống thê quân. Hôm nay Tống phu nhân đến đây vì chuyện gì?”

Tống Phượng im lặng không nói gì. Nguyên Anh đứng bên cạnh lên tiếng: “Lưu ma ma, là Quân nô sai đã nói dối Thê chủ hôm nay đến đây để được học lại đạo làm chồng.”

Lưu ma ma sửng sốt, bà cũng là người ở Tống Gia lâu năm. Năm xưa chứng kiến có người nói dối Thê chủ. Thê chủ không 1 lời hỏi lại lập tức cho hành hạ giữa thị chúng đến chết. Mà giờ dây Thê quân dám nói Thê chủ mà lại chỉ bị xuống điện Diêm Vương dạy dỗ lại. Cũng đã thấy sự sủng ái của Tống phu nhân giành cho Tống thê quân. Lưu ma ma nói: “Tống phu nhân muốn dạy dỗ Thê quân của mình theo hình thức nào ạ?

Tống Phượng: “Theo hình thức vợ chồng. Thoát y quần áo dùng hình.” Nguyên Anh nghe xong không khỏi rung mình.

Lưu ma ma: “Mời Tống thê quân thoát y quần áo. Khi vào điện này thê quân không được phép mặc quần áo cho đến khi hoàn thành xong việc dạy dỗ.”

Nguyên Anh dù đã lấy vợ 5 năm nhưng cũng đã rất lâu không phải làm việc xấu hổ như này. Nguyên Anh chậm rãi thoát y quần áo. Cơ thể trắng nõn lộ ra.

Tống Phượng đi vào ngồi trên ghế chủ tọa. Nguyên Anh quỳ bên dưới hai chân tách rat ay chắp ra sau lưng. Để lộ toàn bộ cơ thể trước mặt Thể của mình. Tống Phượng rất biết cách chơi những trò dùng hình này.

Đầu tiên, Tống Phượng nói trước tiên Lưu ma ma hãy giúp ta chuẩn bị 1 chút dụng cụ sau. Tống Phượng đưa cho Lưu mama tờ giấy. sau một hồi dụng cụ đã đươc bày ra. Nguyên Anh nhìn thấy mà sợ hãi.

Tống Phượng nói: “Biết tội của mình chưa?”

Nguyên Anh: “Quân nô biết tội.”

Tống Phượng: “Đã biết thì phải nói như nào?”

Nguyên Anh: “Quân nô biết tội. xin Thê chủ dạy dỗ quân nô.”

Tống Phượng đứng dậy cầm khóa trinh tiết khóa nơi bí mật của Nguyên Anh lại. sau đó, cho Nguyên Anh uống thuốc xuân dược và 1 loại thuốc giữ tỉnh táo. Trói 2 tay Nguyên Anh treo lên trần nhà. Cầm roi da lên Tống Phượng bắt đầu những màn múa roi điêu luyện của mình.

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Những chiếc roi đầu tiên quất lên người Nguyên Anh. Đau nhưng Nguyên Anh không dám than một tiếng nào. Vì biết nếu mở miệng than hậu quả không thể tưởng tượng được.

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Tiếp tục là nhưng màn mưa roi. Nguyên Anh bắt đầu thở gấp hơn vì xuân dược đã bắt đầu ngấm.

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Tống Phượng mặt lạnh tanh quất từng roi từng roi xuống người Nguyên Anh không hề nương tay. Cô dùng 9 phần lực mà đánh.

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Nguyên Anh bắt đầu mở miệng nói: “Là quân nô sai đã làm Thê chủ không vui. Quân nô đã biết lỗi của mình.” Không dám xin tha cũng không dám kêu đau. Chỉ dám nói ra lỗi của mình để mong được Thê chủ thương xót.

Tống Phượng nghe như không nghe. Không giảm lực cũng không tăng lên. Tay vẫn đều đều quất xuống.

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Vút….cháttttt ……Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt …. Vút….cháttttt…. Vút….cháttttt

Lúc này xuân dược đã ngấm hẳn. những vết roi đau đã biến thành khoái cảm. Nguyên Anh bắt đầu có phản ứng. Thấy vậy Tống Phượng cũng tăng thêm lực. Càng đánh mạnh Nguyên Anh càng có phản ứng. Nhưng vì đã bị khóa trinh tiết nên khi phản ứng lên đã bị chạm vào khóa và khiến Nguyên Anh rất đau. Tiếng kêu vừa định phát ra thì lại bị lý trí nuốt ngược vào trong.

Đánh cũng đã gần trăm roi. Tống Phượng dừng lại đặt roi xuống. Lúc này Nguyên Anh nhanh chóng hô hấp thở phào vì được nghỉ ngơi. Nhưng không bao lâu sau. Tống Phượng sai Lưu mama mang tháp tam giác ra. Nguyên Anh nhìn thấy tháp tam giác thì khiếp sợ. Miệng nói rối rít: “Là quân nô sai, ngàn vạn lần là lỗi của quân nô. Đã làm thê chủ phiền lòng.” Nói nhưng không 1 chữ dám xin tha.

Tống Phượng lúc này mặt vẫn không biến sắc nói. Đưa lên tháp. Sau khi đã được trói cố định trên trần nhà. Chân cũng dược trói gập gót chạm mông thì Nguyên Anh đã được đưa lên tháp tam giác. Tháp tam giác được làm bằng gỗ. Phần nhọn tam giác khiến người ngồi lên sẽ gây sát thương lớn với bộ phận nhạy cảm nếu ngồi lâu. Nhưng không rách thịt, chỉ sưng đỏ ra rất đau. Nguyên Anh được đưa lên tháp ngồi, cơ thể vốn đã bị gần trăm roi da quất đã khó chống đỡ được giờ đây lại bị đưa tháp tam giác thì quả thực là nỗi sợ của Nguyên Anh.

Tống Phượng vô cùng hưởng thụ nhàn nhã ngồi xem và uống trà. Sau khoảng 10 phút, Nguyên Anh bắt đầu khó chịu mà rên nhẹ. Tống Phượng lúc này lại bắt đầu mở miệng hỏi vài ba câu chuyện cũ của Nguyên Anh. Thực trong lòng Tống Phượng rất khó chịu khi Nguyên Anh qua lại với Bạch Trinh. Đó là ghen nhưng điều khiến Tống Phượng nổi cơn giận mà hành hạ Nguyên Anh như vậy là vì sự không thành thật của Nguyên Anh. Cô muốn lập uy. Bao năm nuông chiều Nguyên Anh, sủng Nguyên Anh lên tận trời nhưng vì sủng mà kiêu nên Tống Phượng lấy cớ lần này để dạy dỗ lại chồng mình.

Tống Phượng: “Liệu Thê Quân còn dám không thành thật không?”

Nguyên Anh: “Quân nô ngàn vạn lần không dám không thành thật với Thê chủ ạ!”

Tống Phượng: “Vậy bây giờ ta hỏi Thê quân vài câu, Thê quân có muốn trả lời?”

Nguyên Anh: “Quân nô là người của Thê chủ, mọi thứ đều thuộc về thê chủ, thê chủ muốn gì quân nô không dám trái ý.”

Tống Phượng: “Thê quân chắc hẳn nhớ nhung Bạch tiểu thư bao năm nay”

Nguyên Anh ngồi trên tháp khó khan mà trả lời: “Quân nô không dám. Quân nô được gả cho Thê chủ thì là người của Thê chủ, chết là ma của Thê chủ nào dám có suy nghĩ lệch lạc.”

Tống Phượng: “Vậy mà gặp lại Bạch tiểu thư lại nói chuyện lâu như vậy sao?”

Nguyên Anh: “Thê chủ minh giám, Quân nô chỉ đáp lại 2 câu Bạch tiểu thư hỏi về sức khỏe, không hề nói thêm điều gì khác ạ!”

Tống Phượng: “Ngày trước chắc hẳn Thê quân và Bạch tiểu thư tình sâu nghĩa năng lắm”

Nguyên Anh đã rất khó chịu. cơ thể đang cố gắng dịch chuyển để tìm được sự thoải mái nhưng đều vô ích: “Chuyện đã lâu, quân nô đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ sau khi gia mẫu không đồng ý thì quân nô đã không qua lại thư từ với bạch tiểu thư nữa.”

Tống Phượng: “Vậy Thê quân trao đổi thư với bách tiêu thư trong bao lâu.”

Nguyên Anh: “2 năm”

Tống Phượng nghe xong hất hàm với lưu mama

Lưu mama đứng bên cạnh ra lệnh ra hạ nhân cầm roi ra quất thẳng vào người Nguyên Anh không thương tình.

Vút…. Chát……

Aaaaaa….. Nguyên Anh bị đánh bất ngờ kêu lên 1 tiếng. Nhưng nhanh chóng hiểu được mình đã làm sai. Nhanh miệng nói: “Là quân nô sai xin Thê chủ đánh lại” Hạ nhân vẫn đánh nhưng tang thêm phần lực.

Vút…….. chát…… vút……chat…….. vút….. chat……

Vút…….. chát…… vút……chat…….. vút….. chat……

Vút…….. chát…… vút……chat…….. vút….. chat……

Vút…….. chát…… vút……chat…….. vút….. chat……

Vút…….. chát…… vút……chat…….. vút….. chat……

………

Đánh gần 30 roi Tống Phượng hạ lệnh rừng lại hỏi: “Lý do bị đánh”

Nguyên Anh lúc thực sự người đã quá mệt khó nhọc lên tiếng: “Là quân nô nói không có kính ngữ với Thê chủ đáng đánh ạ!” Lúc này cũng đã hoàn thành hình phạt tháp tam giác. Nguyên Anh được đưa xuống quỳ tạ ơn: “Quân nô tạ ơn Thê chủ dạy dỗ”

Tống phượng quả thực là người lúc sủng thì sủng lên trời, không ai trong Tống gia dám đọng vào Nguyên Anh từ ngày về đây làm rể ngoài 1-2 lần Tống lão phu nhân dạy dỗ vài điều. Nhưng khi đã xuống tay quả thực không thương hoa tiếc ngọc. Thấy Nguyên Anh cũng đã sợ quả thực không dám tái phạm lần sau. Nhưng để chắc chắn không có hậu quả. Tống Phượng cho Nguyên Anh nếm trải qua khổ hình tiếp theo mới có ý định dừng lại. Tống Phượng: “Ban mộc lư cho Thê quân”

Nguyên Anh vốn đang quỳ ngồi và được người đỡ mới miễn cưỡng quỳ đúng quy chuẩn ta ơn. Giờ đây nghe đến mộc lư cơ thể như chết lặng. Nước mắt tự trào ra. Miệng không ngừng xin tha: “Xin Thê chủ tha cho quân nô, quân nô không dám nữa. Là quân nô sai, quân nô tội đánh muôn chết. Xin Thê chủ dơ cao đánh khẽ tha cho quân nô lần này. Cầu xin Thê chủ. Nguyên Anh vừa nói vừa dập đầu, lúc này đầu óc của Nguyên Anh không còn suy nghxi được lời nói cyra mình còn đúng hay không nữa. Anh chỉ nghĩ đến lát nữa phải chịu mộc lư thì cơ thể để không thể khống chế được mà run rẩy. Luôn miệng xin tha. Chỉ cầu 1 chút thương xót của thê chủ. Lưu mama người canh giữ điện diêm vương ở đây cũng đã thấy qua nhiều người bị đưa xuống đây dạy dỗ nhưng thấy màn này vẫn thấy run sợ. càng thêm phần tôn sùng Tống phu nhân.

Mộc lư được lấy ra, theo lệch của Tống Phượng hạ nhân đưa Nguyên Anh lên mộc lư. Phần nhô lên ở giữa lưng con ngựa to và có độ mềm dẻo phù hợp. Nguyên Anh được đưa lên phần nhô lên căm thẳng vào lỗ hậu của Nguyên Anh. Anh ưỡn cong người vì đau. Sau khi cố định Nguyên Anh trên ngựa. Tống Phượng nói: “Quất roi cưỡi ngựa” Hạ nhân kéo cho cho ngựa di chuyển, mỗi lần di chuyển phần nhô lại nhấp ra đâm vào lỗ hậu đã sưng đỏ của Nguyên Anh khiến anh vừa đau vừa sướng. Phần đầu của vật gỗ nhô ra có 1 nụ hoa gắn cơ quan. Đủ độ ấm nóng nó sẽ tự động mở ra cắn nhẹ vào thịt khiến người người mộc lư tê dại. Lưu mama cầm roi quất liên tục vào người Nguyên Anh. Theo lệch của Tống Phượng tất cả các thao tác không được nương tay. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng roi và tiếng rên rỉ xin tha của Nguyên Anh

Sau một chén trà, Nguyên Anh đã sụi lơ, người mền nhũn nói: “Thê…… chủ…… xin…… tha…… cho…… quân……. Nô…… quân…… nô….. chịu…… không…… nổi…… nữa….. Thê…… chủ…… thê….. chủ……

Tống Phượng tiếp tục được hạ nhân châm trà nhàn nhã nhìn 1 màn này mà cơ thể cũng nóng lên. Nhưng cô kiểm soát rất tốt. Tống Phượng nói: “Không chịu được cũng phải chịu. Chịu đựng cho ta”

Nguyên Anh không dám lộn xộn, cố gắng chịu đựng. Anh không ngừng rên rỉ khóc than. Sau 1 nén hương, Tống Phượng cũng nói: “Đưa quân nô xuống” Nguyên Anh được đưa xuống dù người không còn sức, tóc tai rối bời, mặt mũi toàn nước mắt nhưng vẫn phải quỳ tạ ơn: “Quân Nô tạ Thê chủ dạy dỗ”. Nói xong cơ thể mềm nhũn trực tiếp ngất đi.

Sau đó, Nguyên Anh được Tống Phượng trực tiếp lên đưa về phòng. Sau 2 ngày, cuối cùng Nguyên Anh cũng tỉnh lại. Nhìn thấy Tống Phượng ngồi bên cạnh đầu giường lòng anh lại có cảm giác an tâm lạ thường. Anh chỉ sợ sau lần đó Tống Phượng không còn quan tâm anh nữa. Sau lần đó đến nay cũng đã hơn 10 năm chưa 1 lần nào anh dám tái phạm.

Bạn đang đọc Tống Gia Thê Quân sáng tác bởi Thanhcam

Truyện Tống Gia Thê Quân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanhcam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.