Lĩnh Ngộ Khinh Công của Điền Bá Quang
Ngô An lại một lần nữa vung kiếm!
Điền Bá Quang dốc toàn lực, không dám xem thường người thanh niên trước mặt, coi hắn như tử địch.
Không đỡ nổi!
Thật sự không đỡ nổi!
“Keng! "
“Keng! Keng! Keng!”
Kiếm chiêu của Ngô An càng ngày càng nhanh!
Điền Bá Quang chật vật chống đỡ.
Hậu thiên mà áp chế được tiên thiên, kể ra ai tin?
Trên người hắn vết thương mỗi lúc một nhiều, chỉ sau vài chiêu đã trở thành một "hồ lô máu".
Lâm Bình Chi luyện 《Tịch Tà Kiếm Phổ》 còn áp chế được Dư Thương Hải, huống hồ là 《Đoạn Tử Tuyệt Tôn Thập Nhị Kiếm》 còn hiểm độc hơn gấp bội.
“Rầm!” một tiếng.
Cánh cửa khách điếm bị hai người đánh cho tan nát, mảnh vụn gỗ bay tung tóe.
Cả cửa chính của khách điếm Duyệt Lai bị khí kình của hai người xé nát, tạo thành một lỗ lớn.
Hai người từ đại sảnh quán trọ đánh ra tới ngoài phố.
“Tiểu tử, nội lực của ta mạnh hơn ngươi, đao pháp cũng ngang ngửa, xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu. Cuối cùng, ngươi vẫn không tránh khỏi thất bại! Nếu bây giờ ngừng tay, mọi chuyện trước kia coi như bỏ qua!”
Lời nói của Điền Bá Quang có phần cứng rắn nhưng bên trong đã lộ rõ sự lo lắng.
Lúc này, Điền Bá Quang đã cảm nhận được mối đe dọa của cái chết.
Nếu chỉ đơn thuần đấu nội lực, Ngô An chắc chắn không phải đối thủ của Điền Bá Quang, nhưng Ngô An đâu có ngốc mà đấu nội lực với hắn.
Ngô An cười khẩy: “Vẫn còn sức mà nói chuyện à?”
Kiếm trong tay Ngô An lại càng nhanh hơn.
Điền Bá Quang lúc này đã sợ đến khiếp đảm.
Bởi vì người thanh niên trước mặt thực sự muốn giết chết hắn.
Trong lòng Điền Bá Quang đã sớm hối hận, hối hận vì lúc nãy tự gây chuyện, dù sao hắn đã bị người ta chửi không ít lần.
Người ta chửi vài câu có mất miếng thịt nào đâu.
Không ngờ tiểu tử vô danh tiểu tốt này lại có thể dùng thực lực hậu thiên để áp chế hắn - một cao thủ tiên thiên.
Rốt cuộc đây là loại yêu nghiệt gì chứ???
Điền Bá Quang nảy sinh ý định bỏ trốn.
“Tiểu tử, gia gia không chơi với ngươi nữa, hôm nay chúng ta coi như kết oán, sau này núi cao đường xa, ngươi liệu mà cẩn thận!”
Dứt lời, Điền Bá Quang lùi một bước lớn, hất văng mấy người qua đường, xoay người thi triển khinh công, thân ảnh biến thành một vệt xám.
“Không hay rồi, tên khốn này muốn chạy!”
“Mẹ kiếp, đánh chết hắn đi!”
Ngô An lập tức vận khinh công đuổi theo.
Khinh công của Ngô An so với khinh công của Điền Bá Quang vẫn còn kém xa, khinh công mèo ba chân của hắn chỉ là học lỏm từ mấy “đồng nghiệp”.
“Hahaha… Tiểu tử, muốn đuổi kịp gia gia ngươi, chờ kiếp sau đi!”
Điền Bá Quang thấy Ngô An không đuổi kịp mình, trong lòng đắc ý vô cùng, cười ha hả, thậm chí còn quay đầu làm động tác cứa cổ khiêu khích.
Đúng lúc này, một dòng thông tin bất ngờ xuất hiện trong đầu Ngô An.
【Ngươi quan sát Điền Bá Quang thi triển khinh công, lĩnh ngộ ra khinh công 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》 và dung hợp thông thạo, thực lực của ngươi được nâng cao.】
【Chú thích: Khinh công này chính là khinh công thành danh của Điền Bá Quang, giúp hắn có được biệt hiệu “Vạn Lý Độc Hành”!】
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng mờ giống hệt như bản thân, như thể đã trải qua vô số lần luyện tập. Bóng mờ ấy di chuyển nhẹ nhàng như bay lướt trên mây, từng bước chân uyển chuyển vô cùng.
Đó chính là 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》 của Điền Bá Quang, bộ pháp như thể đang bước đi giữa tầng mây.
Nếu tốc độ này mà mang về Trái Đất tham gia thi chạy 100 mét, chắc chắn sẽ phá vỡ kỷ lục thế giới, đến mức giải thưởng nhận không xuể.
Ngô An chỉ cảm thấy đôi chân mình hơi tê cứng, thậm chí còn có phần háo hức muốn thử sức.
Một cảm giác quen thuộc trào dâng trong đôi chân, tựa như đã luyện tập hàng vạn lần, những kiến thức về khinh công chợt đổ vào đầu óc.
Ngô An dồn sức vào chân, vận 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》, lập tức cảm nhận tốc độ của mình tăng lên vượt bậc.
Cảnh vật xung quanh vụt qua phía sau, bóng dáng hắn hóa thành một vệt đen đuổi sát: “Điền Bá Quang, ngươi là chuột à? Chạy nhanh thế? Đợi đấy, để ta xem ngươi trốn đi đâu!”
Điền Bá Quang ngoảnh đầu lại, hoảng hồn khiếp vía.
Thằng nhãi này... Sao đột nhiên lại nhanh đến thế!
Rồi hắn phát hiện ra một sự thật còn khiến hắn kinh hãi hơn.
Bộ pháp quen thuộc này…
Tiểu tử này đang dùng chính 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》 của hắn.
Sao có thể chứ? Bộ khinh công này là tuyệt kỹ nổi danh của hắn, ngay cả con ruột hắn cũng không truyền dạy.
Thằng nhãi này làm sao mà học được?
Trong đầu Điền Bá Quang chợt lóe lên một cái tên.
“Lấy đạo của người trả lại cho người?”
Đại Tống Mộ Dung Phục?
“Mộ Dung Phục? Ngươi là Mộ Dung Phục?”
“Ngươi mới là Mộ Dung Phục, cả nhà ngươi đều là Mộ Dung Phục!”
Không còn thời gian để thắc mắc, lúc này Điền Bá Quang chỉ muốn cách xa tiểu tử quái dị này càng xa càng tốt.
Vận hết tốc lực, Điền Bá Quang càng chạy nhanh hơn.
Đăng bởi | ngokyn |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 124 |