Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Xin

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Hai người một chạy, một đuổi.

Nhưng khoảng cách giữa hai người nhanh chóng lộ rõ.

Dù sao, Điền Bá Quang cũng là cao thủ Tiên Thiên.

Còn Ngô An mới chỉ là cao thủ Hậu Thiên.

Tốc độ khinh công không chỉ dựa vào công phu mà còn phụ thuộc vào độ thuần thục và nội lực của người luyện võ.

Dần dần, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Nhìn thấy cảnh này, Điền Bá Quang liền thở phào nhẹ nhõm.

“Hahaha… Tiểu tử kia, đừng tưởng học được chút da lông khinh công của gia gia mà đuổi kịp gia gia. Trình độ của ngươi còn xa lắm.”

“Tiểu tử, nói cho gia gia biết, khinh công của ngươi học từ đâu ra? Nói ra, gia gia sẽ thưởng cho!”

“Ngươi có phải là Mộ Dung Phục không?”

“Không đúng, ngươi không phải Mộ Dung Phục. Gia gia vừa nghe các ngươi nói chuyện, các ngươi có vẻ là người của Hắc Mộc Nhai?”

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Trước đó, chính là do Ngô Đại Chùy ba hoa lắm mồm, mới bị Điền Bá Quang tìm đến cửa.

Nên việc Ngô Đại Chùy tự khai ra thân phận, Điền Bá Quang đương nhiên cũng nghe thấy.

Ngô An lúc này cũng thấy phiền muộn.

Dù có lĩnh ngộ được khinh công của Điền Bá Quang, nhưng nội lực của hắn quá kém cỏi.

Dùng nội lực Hậu Thiên để vận bộ khinh công này, muốn đuổi kịp Điền Bá Quang rõ ràng là không thể.

Chẳng lẽ hôm nay phải để cho Điền Bá Quang chạy thoát?

Khỉ thật! Ta là đứa trẻ từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc đấy!

Khi Ngô An còn chưa cam lòng, một thông tin khác lại hiện ra trong đầu.

【Bạn lĩnh ngộ được hơn ba loại khinh công, do tâm trạng khẩn cấp, đã kích phát tiềm lực, bạn dùng 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》 làm nền, kết hợp với các loại khinh công khác, sáng tạo ra khinh công mới 《Ác Quỷ Di Vận Chi Thuật》】

【Chú ý: 《Ác Quỷ Di Vận Chi Thuật》 quỷ dị vô cùng, khi thi triển, chủ nhân xin cẩn thận để tránh bị hiểu nhầm.】

Thông tin bất ngờ truyền vào não, bóng mờ giống hệt mình lại hiện ra trong đầu.

Chỉ thấy bóng mờ lóe lên một luồng khói đen, thân ảnh lập tức hóa thành vệt đen xuất hiện ở một nơi khác, rồi lại bùng ra khói đen, thân ảnh lại tiếp tục xuất hiện ở một nơi khác.

Thoắt ẩn thoắt hiện, hệt như quỷ mị!

Chỉ cần nhìn từ thị giác, 《Ác Quỷ Di Vận Chi Thuật》 đã nhanh hơn 《Đảo Thái Tam Điệp Vân》 của Điền Bá Quang rất nhiều.

Ngô An cũng hiểu tại sao hệ thống lại cảnh báo không nên để người khác hiểu lầm.

Và cũng hiểu vì sao môn võ này được gọi là 《Ác Quỷ Di Vận Chi Thuật》.

Bất kể là từ tên gọi hay dị tượng xuất hiện khi thi triển khinh công này, đều mang rõ rệt đặc tính của tà công.

Ngô An không khỏi cảm thấy vô cùng cạn lời.

Như 《Hàng Long Thập Bát Chưởng》, khi thi triển thì kim long xuất hiện, tiếng rồng gầm vang trời, nhìn qua đã biết ngay là công pháp chính phái.

Thôi kệ, dù sao Ngô An cũng không quá bận tâm xem đó là tà công hay thần công, miễn dùng được là được.

Điền Bá Quang nhìn khoảng cách giữa mình và tiểu tử kia ngày càng xa, vết thương trên người bắt đầu đau nhức. Lúc này không phải là thời điểm dây dưa với tiểu tử này, về sau có cơ hội báo thù còn nhiều.

Ác cảm lóe lên trong mắt Điền Bá Quang: “Thằng nhãi, hôm nay gia gia mệt rồi, món nợ này, gia gia nhất định sẽ trả!”

Đúng lúc này.

Điền Bá Quang nghe lờ mờ một tiếng hừ lạnh, trước mắt chợt tối sầm lại. Tiểu tử kia toàn thân bùng lên một luồng hắc khí, hóa thành vệt đen lao nhanh tới.

Khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp lại với tốc độ khiến Điền Bá Quang tròn mắt kinh ngạc.

Nhìn bóng dáng chìm trong hắc khí ấy, Điền Bá Quang chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy từ gót chân đến đỉnh đầu.

Cái chết đang tới gần.

Điền Bá Quang hoảng sợ, cố hết sức vận khinh công chạy trối chết.

Chỉ trong vài nhịp thở.

Điền Bá Quang chợt thấy trước mắt tối đen, tiểu tử quái dị đã lao đến trước mặt hắn.

Điền Bá Quang nhanh chóng đổi hướng, muốn nhân cơ hội này bỏ rơi Ngô An.

Nhưng không ngờ.

Hắn đổi hướng, Ngô An cũng đổi hướng theo.

Nhiều lần liên tiếp, mỗi lần Điền Bá Quang nghĩ mình đã cắt đuôi được thì Ngô An lại xuất hiện từ làn hắc khí.

Ngô An cầm trường kiếm, trên kiếm vương đầy máu của Điền Bá Quang: “Điền Bá Quang, ta với ngươi không giống nhau. Thù hôm nay thì hôm nay báo, để qua đêm sẽ khiến ta mất ngủ!”

Ngô An nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Điền Bá Quang lại cảm thấy toàn thân run rẩy.

Cảm giác này, đã lâu lắm rồi hắn mới trải qua.

“Bịch!” Một tiếng vang lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Ngô An, Điền Bá Quang dứt khoát quỳ gối trước mặt.

“Gia gia, gia gia ơi, là ta sai rồi, ta xin lỗi gia gia! Xin gia gia coi như ta là cái rắm, tha cho ta đi!”

“Cầu xin gia gia mà!”

“Gia gia, ta chưa muốn chết đâu!”

Hình ảnh Điền Bá Quang bây giờ khác hẳn với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.

Còn làm được vậy sao?

Ngô An thực sự không ngờ Điền Bá Quang lại có thể nhục nhã đến thế để sống. Vì mạng sống, không từ thủ đoạn.

Bạn đang đọc Tổng Võ: Ta Nói Năng Lỗ Mãng, Nên Xem Ta Là Phản Diện? của Sơn Hải Hô Khiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngokyn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.