Sống lại
"Tiền lương vừa mới phát tổng cộng được hai trăm hai mươi tám đồng bảy. Anh đưa tôi một trăm tám, số tiền còn lại đâu? Anh lại cho ai mượn rồi?"
"Bà xã, nhà Đông tử đang rất khó khăn, tháng này cậu ta làm ở nhà máy tư nhân, tiền lương chỉ phát một nửa, tiền thuốc tháng này của mẹ cậu ta vẫn chưa kiếm được...."
"Nhà người ta khó khăn! Sao anh không nhìn lại xem nhà chúng ta có gì hơn nhà họ? trừ đi tiền thuốc của con gái anh, chẳng lẽ nhà chúng ta so với nhà người ta có tiền hơn sao?"
"Bà xã..."
"Tôi không quan tâm, bây giờ anh đi đòi tiền về cho tôi, không lấy lại được tiền thì anh cũng đừng về... hoặc đừng sống cùng nhau nữa!"
"Bệnh mẹ Đông tử nửa năm này là thời điểm quan trọng nhất cần thuốc, Đông tử nói cậu ta sẽ trả..."
"Giản Phong! Anh đừng quên anh còn vợ con nhỏ!, tiền thuê quầy hàng tháng trước là tôi mượn từ chị tôi, anh là ông chủ lớn hộ vạn kim sao? Nếu anh thật sự là ông chủ lớn, anh phát thiện tâm giúp đỡ ai cũng được! Nhưng anh không phải"
"...."
"Anh nói đi, sao anh không nói? Anh đặc biệt hay nói đạo lý lắm mà? Họ Giản, trên đời này không chỉ mình anh là người tốt? Nếu nhà máy phát tiền lương như trước đây thì tôi không nói, nhưng anh xem xem, vừa mới nộp tiền thuê quầy hàng, trong nhà còn thiếu nợ, Giản Lê gần hai năm nữa thì lên cao trung... Lúc anh cho mượn tiền sao không suy nghĩ một chút!"
...
Cuộc cãi vã của cha mẹ được ngăn cách bằng tấm rèm cửa hình gấu trúc có dòng chữ "Gia hòa vạn sự hưng", ánh nắng chiều tối xuyên qua góc cửa sổ, chiếu xuống sàn xi măng không trơn nhẵn lắm, như phủ một lớp dầu, hiện lên một tia ánh sáng nhờn.
Trong góc phòng có treo một tấm gương có vết nứt ở giữa, bên cạnh là cuốn lịch lốm đốm vết bẩn in ngày 15/07/1995, bên trên một mớ giấy đã xé rách nham nhở.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa bong tróc từng mảng sơn vàng, là cuộc cãi nhau đến khàn cả giọng của cha mẹ.
Giản Lê lại chẳng để tâm mà nhìn chằm chằm vào gương và cuốn lịch.
Rõ ràng một giây trước, cô vẫn còn ở công ty tăng ca.
Thế nào một giây sau lại trọng sinh vào năm mình mười hai tuổi?
Cô khẽ véo mặt mình, lúc hét lên một tiếng ai u, mới xác nhận cô không nằm mơ.
Cô thật sự đã quay trở lại năm 1995!
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, Vương Mộng Mai mẹ cô đã nghe được tiếng hét của cô.
Vương Mộng Mai nghe âm thanh ồn ào phía sau, khiến cho bà đối với thái độ của chồng càng thêm tức giận. Nghe tiếng của con gái thì biết cô đã dậy, liền đóng sầm cửa rời đi, bỏ lại một câu: "Nhà họ Giản các người không phải thứ tốt lành gì!"
Giản Lê vừa tỉnh lại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị mẹ mắng một câu. Nhưng Giản Lê lại thở phào nhẹ nhỏm.
Cái miệng thích mắng chửi này chắc chắn là mẹ cô!
Nữ sĩ Vương Mộng Mai trong mấy thập niên qua đều dùng phương pháp mắng chửi này, dù là chồng hay con gái đều không bỏ qua.
Đầu tiên là bàn việc, sau đó lôi ra chuyện cũ, rồi chuyển sang công kích cá nhân, cuối cùng đưa ra phán quyết cuối cùng, đóng dấu "thất vọng" lên trên người cha và cô.
Mà mấy ngày kế tiếp, cả nhà nhất định phải cụp đuôi mà sống, Giản Lê và cha Giản Phong đã sớm biết cách đối phó với Vương Mộng Mai khi đang tức giận.
Tự nấu cơm, đồ tự giặt, đừng để Vương Mộng Mai động một ngón tay vào việc nhà. Hơn nữa phải hiểu ánh mắt bà, không nên chọc đến bà.
Nói chung là không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cơn tức của Vương Mộng Mai sẽ bình phục trong ba ngày, sau đó sẽ nghiêm mặt mà mắng vài câu "Nấu cơm chó cũng không thèm ăn" "diễn xiết giặt đồ à" "lau cái sàn còn không xong", mắng vài câu như vậy, cuộc phong ba này xem như đã qua.
Quả nhiên, cánh cửa màu vàng kẽo kẹt mở ra, khuôn mặt còn khá trẻ đang thò từ bên ngoài vào.
Giản Lê sửng sốt, cô không phải quên dáng vẻ của cha lúc còn trẻ.
Cô chỉ là đã quên.
Cha cô lại còn trẻ như vậy.
Không có cuộc sống mệt mỏi dằn vặt, không có dáng vẻ già nua yên lặng, nếp nhăn giữa hai chân mày biến mắt, vằng trán phẳng phiu.
Giản Lê ngơ ngác đằng kia, nhìn người cha trẻ tuổi đáy mắt đầy vẻ u sầu, giả vờ không có gì mà gọi cô.
"Bảo bối ngoan, mẹ con chắc đã đến nhà dì Lệ Quyên rồi. Tối nay con muốn ăn gì? Cha nấu cho con"
Thấy Giản Lê không nói lời nào, Giản Phong rất bất đắc dĩ, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười hiền lành quen thuộc.
"Biết con ghét bỏ đồ ăn cha nấu... Cha đi nhà ăn mua cho con một chút đồ ăn. Con muốn ăn gì? Mì hay bánh bao?"
Giản Lê định nói mình không ăn nhưng bụng lại không nể tình mà kêu lên.
"...Mì đi"
Giản Phong: "Được, cha sẽ đi mua ngay cho con"
Giản Lê nhìn cha mình đi xa, tấm lưng hoàn toàn khác những gì cô tưởng tượng.
Đã qua hai mươi năm, chứng kiến lưng cha cô còng xuống, đến nỗi gần như đã quên đi cha của hai mươi năm trước, sống lưng cha vẫn còn thẳng tắp.
Giản Lê kéo bàn học lại, sau đó ngồi xuống bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Ngoài cửa tiếng radio không rõ ràng truyền vào, âm thanh quen thuộc, khiến cho những ký ức nhạc nhòa trở nên sống động.
"Mùa hè đang đến gần, chúng ta phải chú ý phòng cháy chữa cháy trong khu nhà máy và ghi nhớ qui định sản xuất an toàn...Đài phát thanh xưởng dệt sợi tường thuật vì mọi người"
Thời tiết tháng 7 nóng như lửa, không có nơi để tránh nóng. Thành phố Đào nằm ở đồng bằng Hoa Bắc, không giáp biển, không dựa sông. Lúc nóng nhất mùa hè, thậm chí ngay cả một cơn gió cũng không gặp.
Giản Lê mở cửa sổ ra, cảm nhận được luồng hơi nóng phả vào mặt.
Nhà máy dệt sợi thành lập vào những năm 1960, vào thời kỳ đỉnh cao, công nhân vượt qua một ngàn người, bầu không khí phía tây thành phố náo nhiệt hơn những địa phương khác, không thể nghi ngờ là nhà máy lớn nhất vùng.
Đăng bởi | 舒舒1503 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |