Đậu Tương Sốt Dưa Hấu
Tin tức này khiến Giản Phong trở tay không kịp.
Ông không nghĩ đến lão nhân gia vừa rồi trong miệng còn nhắc đến giờ đây đã không còn.
Trong cơn hoảng loạn, ông quyết định thật nhanh: "Cậu đi trước, đến giúp Đông tử một tay, tôi đi tìm chị dâu cậu, rồi lát tôi nữa qua!"
Giản Lê ở sau lưng, ngăn cản cha cô: "Cha, cha đi trước đi, con đi tìm mẹ"
Giản Phong do dự chốc lát.
Hứa Kiến Quốc vốn không muốn ra mặt, tìm Giản Phong là muốn đi theo ông, thường có việc gì Giản Phong nhất định sẽ đứng ra. Thế là vội vàng nói: "Anh, tiểu Lê đã nói như vậy, anh đi cùng tôi đi"
Giản Phong không còn cách nào khác phải đi theo, vừa đi vừa căn dặn Giản Lê: "Nói với mẹ con, mang theo ít tiền đến, cũng đừng chậm trễ"
Giản Lê vỗ ngực cam đoan, sau khi tiễn hai người ra ngoài thì bắt đầu chậm rãi dọn bàn.
Ơ ơ, đi sớm?
Đi sớm làm gì? nghĩ cô coi tiền như rác sao?
Giản Lê rửa chén sạch sẽ, hấp hai cái bánh bao màn thầu, cắt phần giữa màn thầu ra, lại lấy hủ dầu tương đỏ trong tủ bát.
Vừa mở ra, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, cô dùng đũa sạch tách giữa bánh màn thầu ra.
Đây là đậu tương sốt dưa hấu mẹ cô làm, mùa hè mỗi năm, Vương Mộng Mai đều làm vài hủ, đôi khi bận rộn không nấu cơm, hay dùng bánh bao màn thầu kẹp tương này ăn. Sốt tương có chút ngọt của dưa hấu, trộn chung với mì ăn cũng rất ngon.
Đậu tương sốt dưa hấu không phải vô cùng thơm, nhưng kẹp trong bánh màn thầu nóng hôi hổi, hương thơm bùng nổ lan tỏa trong không khí.
Trong lòng Giản Lê dằn co một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được xé một miếng bánh nhỏ chấm ít tương. Bỏ vào miệng, mùi hương nồng nàn thoang thoảng mùi dưa, nhưng rất nhanh bị vị mằn mặn của tương át đi.
Cô thỏa mãn nheo mắt lại, cảm thấy tội lỗi, vừa mới nghĩ sẽ giảm cân mà bây giờ đã không nhịn được.
Chắc chắn ngày mai phải kiềm chế lại.
Để hai cái bánh vào túi giấy, rồi bỏ canh ngô còn dư lại vào cà mèn, Giản Lê mang cà mèn đi tìm mẹ.
Vương Mộng Mai đang ở nhà bạn thân Lý Lệ Quyên, Giản Lê dựa theo trí nhớ, chậm rãi đi đến nhà dì Lệ Quyên.
Đi không bao lâu, Giản Lê cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trời ôi bức, hơn nữa vừa mới ăn cơm xong, cô vừa mới đi năm phút đồng hồ đã toát đầy mồ hôi.
Cô cũng trải qua điều này ở đời trước, bây giờ giảm thêm một lần nữa, cô cũng không gấp gáp giảm cân như đời trước. Cô đi và dừng lại, duy trì tốc độ nhanh hơn đi bộ một chút, đổ mồ hôi lại đồng thời không gây hại cho đầu gối.
Đời trước cô liều chết giảm cân vì bị mọi người chê cười. Nhưng béo phì do hormone gây ra không dễ giảm, dù giảm thành công nhưng rất dễ tăng cân trở lại.
Vì Giản Lê vận động quá độ khiến đầu gối tổn thương phải nhập viện, ngất xỉu do hạ đường huyết, thậm chí vì giảm quá nhanh khiến đau dạ dày, bác sĩ khuyên cô không nên ăn kiêng quá độ.
Trên con đường giảm cân này, Giản Lê đã quá cực đoan.
Vì vậy, mặc dù bây giờ Giản Lê quyết định giảm cân lần nữa, nhưng cô muốn theo chế độ rõ ràng, tiến hành từng bước một.
Cô vừa đi, lại dừng chân nghỉ một lát, đến nhà Lý Lệ Quyên đã trôi qua hơn hai mươi phút.
Vương Mộng Mai tuy giận chồng mình cho người khác vay tiền mà không nói với bà, nhưng vừa nghe Giản Lê nói mẹ Lưu Hướng Đông mất, lập tức đứng lên nói với cô bạn thân mình đi trước.
"Lão nhân gia đối với nhà chúng ta không tệ, phải đến phụ giúp và thắp hương cho bà cụ"
Vương Mộng Mai cũng không giả vờ, kéo con gái, không trờ về nhà, mà đi thẳng qua nhà Lưu luôn.
Giản Lê ôi ôi hét: "Mẹ chậm chút"
Cô vừa mới gặp mẹ, đang chuẩn bị cảm khái trước vẻ đẹp và làn da trắng của nữ sĩ Vương Mộng Mai, kết quả mẹ cô hấp ta hấp tấp kéo cô đi.
"Mẹ, mẹ đừng có gấp, trước ăn chút gì rồi hẳn đi"
Giản Lê vội đem cà mèn ra, hai cái bánh màn thầu và canh trong cà mèn vẫn còn nóng.
"Cha con đã đi trước rồi, mẹ đừng gấp, ăn cơm trước đã"
Bà Lưu, người đối với cha tốt nhất đã không còn, đi cũng bất quá ngồi khóc thương cảm.
Bố cô không nghĩ sâu xa như vậy, cô phải nhắc mẹ mình trước.
Hiếm khi thấy con gái chủ động mang cơm tới, Vương Mộng Mai dừng lại chốc lát.
Giản Lê nhân cơ hội đẩy bà ngồi xuống bồn hoa bên cạnh: "Đi không biết bận đến bao giờ, trước ăn chút cơm quan trọng hơn"
Cô không nhớ nhiều lắm về đám tang này, cô chỉ nhớ sau khi trở về cha mẹ rất không vui, sau đó mối quan hệ với Lưu Hướng Đông phai nhạt đi không ít.
Giản Lê nhét vào tay mẹ cái bánh bao màn thầu, Vương Mộng Mai do dự một lát, không được tự nhiên nói: "Vẫn là con sắp xếp tốt"
Đối với cô con gái quan tâm bà, Vương Mộng Mai không tự nhiên mà nghe theo. Bà cầm bánh bao mà cắn ngụm lớn ăn.
Giản Lê thay đổi thái độ rụt rè ngày xưa, chủ động hỏi bà: "Có ngon không, con có thêm tương đậu sốt dưa hấu vào"
Vương Mộng Mai nhìn Giản Lê như ngắm mặt trời mọc ở phía tây.
Bà có cái miệng hay chửi, ngay cả khi Giản Lê còn chưa béo, cô cũng rất sợ bà, khi nào mà cô lại như đứa con tri kỉ như vậy? Trước kia hai vợ chồng cãi nhau, con bé này sẽ lập tức rút mình vào trong cái vỏ.
Vừa định khen hai câu, nhưng nghĩ lại, tương dưa hấu là bà làm, bánh bao màn thầu là bà hấp, con bé này chỉ hâm nóng rồi mang qua cho bà, sao con bé này làm như tự hào lắm ấy?
"Bình thường"
Giản Lê:....
Cô biết rằng cô sẽ không nghe được bất cứ lời nói êm tai nào từ mẹ cô.
Vương Mộng Mai ăn xong hai cái bánh bao, canh cũng uống hết.
Giản Lê lúc này mới tìm được cơ hội thích hợp nói: "Mẹ, cha con vừa nói, lấy chút tiền đem qua"
Nói xong, Giản Lê rụt cổ lại nhìn Vương Mộng Mai đang nhanh chóng nổi giận lên.
"....Tiền tiền tiền, hôm nay mới cho mượn tiền xong còn không biết khi nào trả!"
Lão nhân gia bị ung thư dạ dày, sau khi được chuẩn đoán, bà cụ cũng không ở trong bệnh viện bao lâu. Bác sĩ cũng nói, bệnh đã đến giai đoạn này, chỉ có thể sống ngày nào thì được ngày đó.
Nếu may mắn có thể sống đến Quốc Khánh, còn xấu thì mùa hè này.
Bà cụ cũng hiều bệnh này không trị được, nên trực tiếp nói không trị. Bà cụ chỉ có một đứa con trai là Lưu Hướng Đông, sau khi bị sa thải còn phải nuôi hai đứa con trai, bà cụ tự nhiên không muốn tiêu hết tiền trong nhà khiến cho gia đình khổ cực.
Vương Mộng Mai xem thường đôi vợ chồng Lưu Hướng Đông, nhưng đối với bà cụ có mấy phần kính trọng.
Vì tôn trọng bà cụ nên bà càng mắng Lưu Hướng Đông hung ác hơn.
"Cả ngày chỉ biết đem mẹ mình ra làm lá chắn, nói cái gì mà vay tiền mua cho bà cụ chút đồ ăn ngon. Phi!!! Thật xem mẹ không nhớ hắn mang sắc mặt gì trong bệnh viện khi nghe mẹ mình bị bệnh sao?"
Khi nghe bà cụ nói không trị, Lưu Hướng Đông như được đặt xá, vẻ mặt tràn đầy nhẹ nhõm.
Đó là mẹ ruột hắn, xem như bà cụ nói không trị, sao lại đồng ý nhanh như vậy!
Giống như rất sợ bà cụ đổi ý, không chút chằn chừ, liền dẫn bà cụ trở về nhà. Vợ hắn cũng vậy, giả vờ quỳ ở đó, nói cái gì kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa cho bà cụ.
Truyện Trở Lại Năm 95: Làm Một Cô Gái Bình An Hạnh Phúc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | 舒舒1503 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |