Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cũ

Phiên bản Dịch · 1245 chữ

Cha cô là một người hiền lành, Triệu Hiểu Bằng nếu không biết tính tình cha cô, đời trước chú ta cũng sẽ không lừa gia đình cô một khoản tiền lớn như vậy.

Giản Lê nhớ đến chuyện này, tức giận đến mức cắn thịt trong miệng kêu kèn kẹt.

Giản Phong thấy biểu cảm của cô mà cười trả lời: "Đừng giận, trong túi cha còn không tới hai tệ, dù cậu ta vay cha cũng không có tiền"

Ai bảo Triệu Hiểu Bằng tới chậm, ông đã cho Lưu Hướng Đông vay tiền rồi.

Triệu Hiểu Băng muốn mượn cũng không có mà cho mượn. Hơn nữa trong lúc cãi nhau với vợ, vợ ông đã trực tiếp lấy hết tiền của ông, chỉ chừa lại cho ông một tệ.

Nghĩ tới đầy, tâm trạng vừa mới tốt lên của ông liền rơi xuống hầm băng.

Sao ông lại không biết khuyết điểm lớn nhất của ông là dễ mềm lòng?

Ông, Vương Lợi Minh, Triệu Hiểu Bằng, Hứa Kiến Quốc, Lưu Hướng Đông, năm người cùng nhau lớn lên.

Có thể nói tình bạn từ lúc mặt quần còn hở đáy, ngay cả khi tất cả đều có gia đình riêng, họ vẫn thân thiết, thỉnh thoảng vẫn tụ tập uống rượu.

Vương Lợi Minh là người đầu tiên bị sa thải, không tìm được việc làm phải đi phía nam làm công. Hiện tại trong nhà có một cô con gái mới hơn bốn tuổi.

Lưu Hướng Đông là người thứ hai bị sa thải, nhưng trong nhà còn có mẹ già, cùng hai đứa con trai song sinh, vợ lại thất nghiệp. Lưu Hướng Đông bị trói buộc bởi gia đình không thể đi ra ngoài làm việc. Cậu ta tìm được công việc ở nhà máy tư nhân trong thành.

Ông, Triệu Hiểu Bằng và Hứa Kiến Quốc may mắn còn chưa bị sa thải, nhưng tất cả đều phải vật lộn với cuộc sống nghèo khổ, vì giờ nhà máy chỉ phát một nửa tiền lương.

Ông là tổ trưởng, một tháng còn được hơn hai trăm, nhưng đám người như Triệu Hiểu Bằng một tháng chỉ có một trăm ba trăm tư.

Trong năm người họ, vợ đều không có việc làm, cả gia đình đều dựa vào chút tiền lương ít ỏi này trang trải cuộc sống. Vô cùng khó khăn.

Trong đó Lưu Hướng Đông khó khăn nhất.

Trên cậu ta có mẹ già đang bệnh, dưới có hai cậu con trai song sinh.

Cả gia đình ăn uống tiêu dùng đều dựa vào một mình cậu ta, cậu ta bị sa thải, không có tay nghề đặc biệt gì, chỉ làm việc vặt cho nhà máy tư nhân. Lương chỉ đủ nuôi vợ và hai con nhỏ, chưa kể đến người mẹ già bị bệnh của cậu ta.

"Mẹ Đông tử trước đây rất tốt với cha, cha không thể trơ mắt nhìn lão nhân gia ngay cả tiền mua thuốc cũng không có. Con biết không, khi cha còn nhỏ, cha con đói không có gì ăn, cha phải đi đến nhà này đến nhà khác trong nhà máy để xin miếng ăn. Chính bà Lưu đã phân bánh bao thành hai phần, những chiếc bánh bao mà cha ăn đều lấy ra từ miệng chú Đông tử con..."

Có lẽ chính câu hỏi của Giản Lê đã giúp Giản Phong tìm được người để tâm sự. Giản Phong lại lần nữa kể những người trong nhà máy đã giúp đỡ ông.

Giản Lê lặng lẽ ăn cơm không cắt lời ông.

Kiếp trước cô cảm thấy cha cô ngã do hai chữ "tình nghĩa", nhưng giờ cô đã có thể hiểu được cha mình.

Cha cô lớn lên trong nhà máy dệt sợi. Trong viện, ông nội cô là công nhân nhà mày quốc doanh từ Đông Bắc đến, cha cô là con của một gia đình công nhân trong nhà máy.

Không may thay ông nội qua đời sớm, bà nội lúc ấy mới hơn ba mươi tuổi, không muốn thành quả phụ nuôi con, liền mang cha cô đi tái hôn.

Cha cô theo bà nội qua nhà cha dượng, mẹ ruột ông sau đó lại sinh ra ba đứa bé, hai trai một gái, với thêm đứa con trai đầu của cha dượng, cha cô càng thêm trở thành người ngoài trong gia đình này, ở nhà trong ngoài làm việc, ăn mặc cũng kém nhất.

Khi giai đoạn đặc thù qua đi, nhà cha dượng dựa vào một thân thích ở nước ngoài, cuộc sống trải qua ngày càng tốt.

Ông ta đều sắp xếp con đường sự nghiệp cho mấy đứa con, học đại học thì học đại học, đứa nào vào trung chuyên thì vào trung chuyên, sắp xếp xong xuôi, ông ta chỉ đơn giản trực tiếp ném người đã làm việc nhà trong vài năm Giản Phong về nhà máy.

Lý do cũng có sẵn.

Cha của Giản Phong khi chết đã để lại một công việc, nên việc ông quay về tiếp quản là điều đúng đắn.

Lúc ấy Giản Phong mới mười ba mười bốn tuổi, chỉ đi học được vài ngày, độ tuổi không đủ để tiếp nhận công việc. Nhưng cha dượng một nhà phát đạt, không ai để ý đến Giản Phong chỉ mới là đứa trẻ choai choai.

Giản Phong cứ như vậy trở về viện trong nhà máy, mẹ ông không tham gì phòng ở cha ông, để lại cho ông một gian phòng hơn ba mươi mét vuông.

Vài năm sau đó, Giản Phong sống dưới sự chăm sóc từ cha mẹ của những người bạn thời thơ ấu này.

Nhà ai mà nấu chút thịt, đều gọi ông qua ăn.

Mẹ Lưu Hướng Đông mỗi lần may quần áo đều lấy một ít vải vụng may cho ông ít quần áo trong.

Triệu Hiểu Bằng mỗi ngày đều gọi ông đi bắt ve sầu, đào ổ chim, bắt ếch.

Vương Lợi Minh dạy ông câu cá, Hứa Kiến Quốc còn bỏ phiếu cho ông...

Giản Phong là người biết ơn, mọi sự giúp đỡ ông đều ghi tạc trong lòng.

Ông không ngốc, nhưng nhà máy dệt sợi đã mang lại cho ông quá nhiều sự ấm áp, đến nỗi ông đã quên mất một điều là mọi thứ sẽ thay đổi theo dòng chảy thời gian.

Người cũng sẽ thay đổi.

Giản Lê nghe cha cô nói xong, liền nói với cha cô câu này.

Giản Phong cười nói: "Con mới lớn nhiêu đây, mà đã hiểu người cũng sẽ thay đổi? Tốt tốt tốt, người nhất định sẽ thay đổi, nhưng cha tin rằng, sẽ có vài thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi"

Giản Lê hầm hừ uống một hơi cạn sạch canh ngô: "Cha sớm muộn gì cũng bị lừa"

Người dạy người, trăm dạy không bằng cuộc sống dạy, trải qua mới thông suốt được.

Giản Lê không hi vọng vài ba câu sẽ đánh thức cha mình, nên cô cảm thấy phải làm gì đó để dạy cho cha cô khiến ông tỉnh ngộ.

Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến một trận tiếng la hét dồn dập.

"Anh Phong! Anh Phong!"

Mở cửa, Hứa Kiến Quốc vừa chạy vừa la hét.

Hứa Kiến Quốc tỏ vẻ lo lắng.

"Anh Phong! Nhanh lên, mẹ Đông tử mất rồi!"

Bạn đang đọc Trở Lại Năm 95: Làm Một Cô Gái Bình An Hạnh Phúc của Tô Nhục Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 舒舒1503
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.