Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cũ

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Giản Lê có bệnh.

Thực ra không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là một loại u nang lành tính, đời trước thẳng đến khi Giản Lê làm việc quá sức bất ngờ chết, khối u này chưa từng phát tác.

Thế nhưng năm đó....cũng chính là sau đầu xuân năm nay, Vương Mộng Mai cảm thấy cô gầy đi nhiều, nghi ngờ u nang có vấn đề, liền dẫn cô đến bệnh viện khám.

Cũng không biết có phải do bác sĩ khám bệnh cho người quen, hay bác sĩ nghe không rõ, cuối cùng vị bác sĩ kia chỉ gấp gáp đưa đơn thuốc cho mẹ cô, Giản Lê uống thuốc trong vòng hai tháng. Sau đó cô phát phì lên như một luồng khí.

Bắt đầu cảm giác thèm ăn mãnh liệt, sau đó xuất hiện tình trạng sưng tấy bất thường.

Khi Vương Mộng Mai đưa cô đi tái khám, một bác sĩ khác nói thuốc không phù hợp với cô.

Thuốc nội tiết tố, liều lượng hơi lớn.

Nhưng dù bác sĩ điều chỉnh đơn thuốc thế nào, Giản Lê vẫn rất khó có thể gầy xuống.

Toàn bộ suốt thời gian trưởng thành, Giản Lê bị nhiều người chế nhạo về ngoại hình mập mạp của mình.

Vốn là cô gái xinh xắn trong nháy mắt thành một người béo 80kg. Khiến tâm lý của cô cũng xảy ra vấn đề, thành tích từ đó trượt không phanh.

Giản Lê nhất thời không biết nói gì.

Đời trước, cô làm việc tại một công ty mạng lớn, lúc hấp hối trước khi chết còn nghĩ nếu có kiếp sau, cô sẽ không bao giờ liều mạng làm việc và không giảm cân nữa.

Nhưng bây giờ cô phát hiện, một lần nữa sống lại, cô còn có một chặng đường rất dài phải đi.

Chỉ là...

Giản Lê nhìn mình trong gương không khỏi mỉm cười.

Trên khuôn mặt tròn trịa của cô xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, từ khi béo phì đến nay, cô bắt đầu tăng cân từ bụng, sau đó là chân, cánh tay, cuối cùng mới đến khuôn mặt. Vốn xinh xắn khả ái, đường nét thanh tú, sau khi tăng cân vẫn nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ và chút dấu vết xinh đẹp giữa hai hàng lông mày.

Giản Lê luôn cố gắng tìm vui vẻ trong gian khổ, kỳ thực lúc này, nhìn khuôn mặt cô vẫn có thể miễn cưỡng ra chút nét xinh xắn đáng yêu.

Hơn nữa hiện tại cô mới học năm hai sơ trung mà đã cao 1m65, thân hình cân đối và gầy hơn những người thừa cân khác.

Giản Lê ngắm mình trong gương, mỉm cười rơi nước mắt.

Thật tốt...

Tất cả còn kịp.

Trong lúc Giản Lê kiểm tra lại căn phòng nhỏ, cô nghe được âm thanh ngoài cửa sổ.

Nhà cô ở tầng trệt, bên ngoài là sân nhỏ năm sáu mét vuông, gọi là sân, thực ra là khoảng đất trống nhỏ, mỗi nhà đều có hàng rào nhỏ, một ít đồ lặt vặt được chất đống trong sân. Nhưng nhà Giản Lê thì không có, Vương Mộng Mai nữ sĩ là người cuồng dọn dẹp, và không chịu được sự bừa bộn, sở dĩ sân nhà họ Giản là một khoảng đất trống vì bình thường chỉ có tác dụng để xe đạp.

Hôm nay trong sân không thấy xe đạp đâu. Vừa vặn khiến Giản Lê nghe cuộc nói chuyện bên ngoài một cách rõ ràng.

"Anh Phong, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối"

"Không, không, đứa trẻ còn đang đợi ở nhà"

"Vậy cùng đến nhà tôi, tôi bảo vợ nổ một ít đậu phộng, rồi chúng ta uống vài ly"

"..."

Nghe thấy cha mình sắp không kiên trì nổi, Giản Lê vội thò đầu từ cửa sổ ra, la lớn: "Cha!"

Nghe được tiếng con gái, Giản Phong không để ý tới bạn bè nhiều lời, thuận miệng từ chối.

"Để hôm nào khác"

Người nọ thấy mình không rủ được ông, liền tức giận nói: "Vậy lần sau tôi lại đến tìm anh"

Giản Phong vội vào cửa, đặt cà mèm trên tay xuống, lau mồ hôi, yêu thương cười nói: "Còn một ít mì hấp, nếu con thấy mềm quá, để cha xào sơ qua"

Giản Lê cầm lấy đũa nếm thử một miếng: "Dạ được rồi"

Hương vị không bằng mẹ cô nấu, nhưng có thể ăn.

Giản Phong lấy ra hai cái bát, đổ canh ngô Vương Mộng Mai nấu trước khi ra ngoài ra, còn chừa lại một ít cho bà, hai người chỉ ăn canh và mì hấp.

Giản Phòng vừa ăn vừa gắp thịt vào bát Giản Lê. Đồ ăn trong nhà ăn ngày càng kém, mì làm tương đối nhão dính chặt vào nhau, Giản Phong thường ngửi trước khi mua, rất sợ mua về không còn tươi.

Giản Lê ăn mì uống một chút canh: "Cha, hồi nãy chú tiểu Bằng tìm cha phải không?"

Giản Phong: "Đúng vậy"

Động tác ăn cơm của Giản Lê trở nên hung hang hơn.

Triệu Hiểu Bằng, đời trước là người bán cho cha cô chiếc xe đâm chết người kia.

"Tại sao chú ta tìm cha?"

Giản Phong có chút khó hiểu sao hôm nay con gái nói nhiều như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không biết, có thể là hỏi lịch làm việc tháng sau?"

Trong nhà máy Giản Phòng là lãnh đạo nhỏ, quản lý một nhóm nhỏ. Triệu Hiểu Băng vừa là bạn ông vừa dưới quyền ông, bình thường cũng sẽ hỏi một chút về ca làm việc.

Giản Lê: "Không phải hỏi cha vay tiền?"

Nào có chuyện trùng hợp như vậy, nay là ngày phát tiền lương, Triệu Hiểu Bằng đã vội tìm ông uống rượu.

Mấy người bạn của cha bình thường không phải đều đến nhà cô ăn cơm uống rượu sao?

Hoặc họ sẽ gặp bên ngoài, nhưng cha cô sẽ là người trả tiền.

Bạn đang đọc Trở Lại Năm 95: Làm Một Cô Gái Bình An Hạnh Phúc của Tô Nhục Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 舒舒1503
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.