Chương 22
"Mọi người xem cái này nè." Trước mặt ba người xuất hiện một chiếc gương bạc, trong gương truyền đến một giọng nữ: "Tôi đang giám sát khu vực đăng ký, thì phát hiện ra rằng trước khi nhóm người đầu tiên ra khỏi thử thách tâm cảnh, cô gái này đã dựng một tấm biển “Bảo đảm qua kỳ kiểm tra” như này. Cô ta biết chúng ta đã chuẩn bị kỳ kiểm tra thì phải, nhưng làm sao cô ta biết được chứ?"
Thử thách tâm cảnh được phát hiện chưa đầy một tuần, việc nhờ bà chủ Bạch sửa chữa cũng chỉ mới xảy ra vào hai ngày trước, đáng lẽ chỉ có người của họ mới biết được.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Tiền Hải Thanh lên tiếng: "Chắc là cô ta ăn may thôi, mèo mù vớ cá rán nhỉ?"
Người phụ nữ trong gương bạc nói: "Cô ta nói chỉ cần đưa tiền là bảo đảm qua được."
Liêm Ngôn Thành tỏ vẻ không vui: "Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Tôi thấy cô ta chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi."
Nhưng rõ ràng, vẫn có người tin vào kẻ lừa đảo này, hình ảnh trong gương cho thấy đã có người không cưỡng lại được cám dỗ mà móc tiền ra.
Trường Uyên hỏi Liêm Ngôn Thành: "Đã có mấy nhóm người vào rồi?"
"Ba nhóm."
“Còn có thể chứa được bao nhiêu người nữa?"
Liêm Ngôn Thành hừ một tiếng: "Vào thời kỳ đỉnh cao của Thiên Thương Môn, cho dù vài vạn đệ tử cùng thử nghiệm một lúc cũng không thành vấn đề. Chúng ta chia làm nhiều đợt là vì chưa nắm vững được thử thách tâm cảnh này, không thể theo sát từng người bên trong được."
Tiền Hải Thanh trêu chọc anh ta: "Anh đã sùng bái Thiên Thương Môn như vậy, thì sao không tự mình gia nhập thế?"
Liêm Ngôn Thành trầm mặt xuống: "Thiên Thương Môn hiện tại và Thiên Thương Môn trước kia là hoàn toàn khác biệt. Thiên Thương Môn thực sự đã bị diệt vong trong trận chiến với yêu quái đó rồi."
Người phụ nữ trong gương lên tiếng: "Tôi nghe nói đệ tử duy nhất của Thiên Thương Môn hiện tại đang phải kiếm sống bằng nghề bán ve chai đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Liêm Ngôn Thành càng thêm tối sầm.
Tiền Hải Thanh và Trường Uyên cũng im lặng. Việc Thiên Thương Môn sa sút họ cũng biết, nhưng không ngờ lại thê thảm đến vậy, thật khiến người ta thở dài.
Mọi người lại nhìn vào khu vực đăng ký được phản chiếu trong gương. Những người khác gọi điện thoại nhờ người ngoài dò la tin tức, còn có người đang căng thẳng ôn lại bài, chỉ có một nơi có phong cách đặc biệt khác thường. Một người lấy ra mã QR, hơn mười người vây quanh cô ấy quét mã.
Kiều An đã chốt với mười bảy người mà cô đảm bảo sẽ giúp họ vượt qua bài kiểm tra. Số tiền gấp đôi so với của Lão Miêu và những người khác, là hai mươi nghìn tệ. Tuy nhiên, dù sao mọi người cũng chỉ là người lạ mới gặp lần đầu, không ai dám trả hết tiền, mỗi người trả một phần mười tiền đặt cọc, đợi đến khi qua bài kiểm tra rồi mới trả phần còn lại.
Kiều An vẫn chưa mua điện thoại mới, mã QR là do cô ấy xin Độc Miêu Miêu trước khi ra ngoài, vì vậy cả buổi sáng hôm nay, điện thoại của Dụ Dương cứ kêu liên tục, tiếng tiền đổ vào tài khoản nghe thật dễ chịu. Tuy nhiên, Dụ Dương luôn giữ thái độ vừa yêu thích vừa thận trọng với tiền bạc, trong tài khoản có thêm vài khoản tiền, anh ấy còn cẩn thận kiểm tra nguồn gốc của số tiền cho đến khi Kiều An gọi điện đến: "Đã nhận được tiền chưa?"
"Alo, lão tổ, là ngài sao? Không phải hôm nay ngài đi đăng ký vào Cục Quản lý Yêu Quái sao?"
Kiều An: "Ừ, đang làm thủ tục đây, tiện thể làm chút việc tốt."
Dụ Dương: "..."
Chưa kịp để Dụ Dương hỏi thêm, Kiều An đã nói: "Thôi, đến lượt ta rồi, ngươi mua nhiều đồ ăn vào nhé, tối nay chúng ta sẽ ăn mừng."
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |