Chương 23
Kiều An cúp máy, theo dòng người tiến lên, trước sau là Chúc Vân và lão Miêu. Đúng vậy, dù không tham gia kỳ thi, nhưng lão Miêu vẫn khá căng thẳng với tình huống bất ngờ này. Dù sao thì trong ngành của họ, việc nắm bắt thông tin trực tiếp là rất quan trọng.
Ngoài hai người họ, trong nhóm của Kiều An còn có cả những kẻ bán đề thi. Tất cả đều có chung một mục đích: thăm dò xem Cục Quản lý Yêu Quái đang toan tính điều gì. Ngược lại, những người như Chúc Vân, chỉ đơn thuần tham gia kỳ thi, thì chỉ có năm sáu người.
Sau khi đăng ký thông tin, họ bước qua một cánh cửa nhỏ rồi như thể được bước vào một thế giới khác, khung cảnh trước mắt đột ngột thay đổi.
Chúc Vân thấy mình đang ngồi tại bàn thi, giám thị đưa cho cô một tờ đề. Vừa nhìn vào, Chúc Vân òa khóc, toàn những câu cô không biết.
Lão Miêu bị ai đó bế lên, vòng tay ấm áp quen thuộc. Người đó nhấc một chiếc túi vải, đặt lão Miêu vào trong. Bóng tối bao trùm, lông lão Miêu dựng đứng, cào cấu túi vải điên cuồng nhưng vô ích.
Trước tấm gương bạc, các thành viên của Cục Quản lý Yêu Quái chứng kiến toàn bộ sự việc. Việc những người khác bị trúng chiêu không có gì lạ, họ đặc biệt chú ý đến người trước đó đã dựng bảng hiệu "Bảo đảm thi đậu". Từ thông tin đăng ký, họ biết người này là con người, tên Kiều An, 22 tuổi, đăng ký là đệ tử của Thiên Thương Môn.
Tuy nhiên, chị Gương đã nói rằng hiện tại Thiên Thương Môn chỉ có một đệ tử nam duy nhất. Thân phận của Kiều An không rõ ràng.
"Người này là sao vậy? Chị Gương, chị cần điều tra thêm về cô ta đấy." Tiền Hải Thanh nói.
Sau khi biết Kiều An là đệ tử của Thiên Thương Môn, Liêm Ngôn Thành dường như không còn để ý đến ai khác. Giờ đây, chứng kiến hành động kỳ lạ của Kiều An, anh chàng nhất thời không thể đoán được ý định của cô gái này: "Cô ấy muốn làm gì vậy?"
Trong gương, Kiều An đang chắp tay sau lưng, đi vòng quanh một gốc cây. Sau đó, cô nhón chân bẻ một cành cây, tỉ mỉ bẻ hết những nhánh nhỏ. Mọi hành động của cô đều toát lên vẻ có chủ đích rõ ràng.
Trường Uyên lên tiếng: "Có phải cô ấy không bị ảnh hưởng bởi thử thách tâm cảnh không?"
Liêm Ngôn Thành mím chặt môi, ánh mắt không rời khỏi Kiều An. Anh nhìn cô cầm cây gậy vừa được tỉa gọn, bước đến trước mặt Chúc Vân rồi bất ngờ giơ tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu của cô ấy.
Chúc Vân kêu lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng ôm lấy đầu. Ánh mắt mờ mịt của cô ấy dần lấy lại tiêu cự.
Kiều An hất cằm ra hiệu: "Đi thôi."
Cô tiện tay đánh thức những người đã trả tiền lúc trước. Còn những người đang ôm cây khóc lóc thảm thiết hay tự chôn mình xuống đất như thể làm nấm, Kiều An hoàn toàn không để tâm. Cô dẫn cả nhóm đi thẳng dọc theo con đường nhỏ.
Những người đi sau, khi bước lên con đường Kiều An đã đi qua, cũng dần hồi phục lại sự tỉnh táo. Cả nhóm cứ thế tiến thẳng đến cổng vào khu vực thi viết mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Tại đó, các nhân viên đã chờ sẵn để phát thẻ dự thi cho họ theo thứ tự.
Kiều An là số một, những người khác lần lượt xếp sau. Khi nhận được giấy báo dự thi, Chúc Vân và những người khác nhìn thấy số báo danh của mình ở vị trí rất cao, đều có chút sững sờ. Sau khi kịp định thần, những người thực sự muốn tham gia kỳ thi như Chúc Vân thì vui mừng khôn xiết. Còn những người như Lão Miêu lại nhăn nhó, bởi bài kiểm tra nhỏ này thì đã vượt qua, nhưng tiền thì chẳng kiếm được đồng nào! Nếu không có cú đánh thức của Kiều An, có lẽ họ vẫn đang chìm đắm trong ảo ảnh mà không thể tỉnh lại.
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |