Chương 24
Điều khiến Lão Miêu đau lòng hơn cả là tiền học phí cho lần kiểm tra này coi như mất trắng, không thể lấy lại được.
"Nào, quét mã thanh toán đi."
Kiều An lại lấy mã QR trong túi ra. Trước đó còn có người định quỵt khoản tiền cuối cùng, nhưng sau những gì vừa xảy ra, không ai dám mạo hiểm tìm hiểu lai lịch của Kiều An, đành ngoan ngoãn trả tiền.
Lão Miêu đứng bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, ước gì mã QR kia là của mình.
Liêm Ngôn Thành và những người khác đến đúng lúc chứng kiến cảnh giao dịch tiền tệ quy mô lớn này.
Sắc mặt chàng tối sầm, nói với Tiền Hải Thanh: "Hành vi này nhất định phải bị cấm. Nếu những người khác cũng bắt chước, chẳng phải chúng ta tốn bao công sức tạo ra Thí Tâm Cảnh lại thành ra giúp cho loại người này kiếm tiền hay sao?"
Trường Uyên gật đầu: "Ngoại trừ Kiều An, những người còn lại chẳng khác nào ăn may."
Tiền Hải Thanh nói: "Vậy thì tước quyền thi viết của những người đó đi."
Kiều An vừa thu tiền xong, tâm trạng đang rất tốt, nghe thấy đoạn đối thoại này, cô quay đầu lại nhìn thì thấy ba người đàn ông đang tiến về phía mình.
Chưa kịp đến nơi, các nhân viên đã thông báo việc Chúc Vân và những người khác bị tước quyền thi viết, đồng thời đưa tay đòi thu hồi giấy báo dự thi của họ.
Chúc Vân nắm chặt giấy báo dự thi không muốn buông tay, nước mắt lưng tròng hỏi: "Tôi có thể thi lại không?"
Nhân viên mỉm cười, giật lấy tờ giấy dự thi từ tay Chúc Vân: "Tất nhiên rồi, nếu cô vượt qua được thì chúng tôi sẽ trả lại cho cô."
"..." Thật đau lòng!
Nhân viên định tiếp tục thu giấy báo dự thi, nhưng bị Kiều An ngăn lại: "Thí Tâm Cảnh là thứ Thiên Thương Môn dùng để kiểm tra đệ tử mới cách đây cả ngàn năm. Tại sao lại dùng thứ lỗi thời như vậy để làm bài kiểm tra chứ?"
Ba người Liêm Ngôn Thành vừa đến gần đã nghe thấy câu nói này.
Tiền Hải Thanh và Trường Uyên nhìn nhau, trong lòng cùng lúc nảy ra một ý nghĩ: Thôi xong!
Quả nhiên, khi nhìn qua Liêm Ngôn Thành lần nữa, đã thấy đôi mắt sau cặp kính của anh đang bốc lửa: "Cô thì biết cái gì? Bộ cô nghĩ trở thành một nhân viên của Cục Quản lý Yêu Quái đủ điều kiện thì chỉ cần biết chút kiến thức và có một chút bản lĩnh là đủ à? Tâm cảnh của một người mới là quan trọng nhất. Cô là đệ tử của Thiên Thương Môn vậy cô có biết Thí Tâm Cảnh nổi tiếng đến mức nào trong thời đại đó không? Nó có thể kiểm tra ra những ham muốn khủng khiếp và sâu thẳm nhất trong lòng người thử thách. Bao nhiêu môn phái trong giới huyền học khi đó đều muốn tạo ra một Thí Tâm Cảnh thứ hai, nhưng không ai thành công kia kìa. Vậy mà cô lại dám nói nó là thứ lỗi thời sao?"
Kiều An cảm thấy đau đầu. Cô không ngờ lại có người cố chấp đề cao Thí Tâm Cảnh đến vậy. Thật lòng mà nói, lúc đó cô tạo ra Thí Tâm Cảnh chỉ vì không biết phải làm gì với đống nguyên liệu trong tay, nên mới tùy tiện nghịch ngợm ra nó mà thôi.
Nhưng để nó hoạt động trở lại thì chắc hẳn Cục Quản lý Yêu Quái đã phải tốn không ít công sức rồi. Nghĩ đến đây, giọng điệu của Kiều An dịu lại: "Chính vì tâm cảnh quan trọng nên mới không thể chỉ dựa vào một Thí Tâm Cảnh để đánh giá đó. Người tốt có thể vì một phút sai lầm mà gây ra họa lớn, kẻ xấu cũng có thể làm việc tốt chỉ vì một ý niệm chợt lóe lên. Tâm cảnh của mỗi người cũng thay đổi theo từng thời điểm."
Cô nghiêng đầu hỏi Chúc Vân: "Vừa rồi cô đã trải qua những gì trong Thí Tâm Cảnh?"
Chúc Vân nhớ lại, vẫn còn rùng mình sợ hãi: "Tôi ngồi trong phòng thi, nhận ra mình chưa từng thấy qua bất kỳ câu hỏi nào trong đề thi. Những kiến thức về yêu quái tôi đều không trả lời được... Hu hu hu... Tôi lại trượt mất kỳ thi này rồi..."
Mọi người: "..."
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |