Chương 26
Đây là điều cực kỳ quan trọng mà bất cứ người bắt yêu nào cũng phải biết, vậy mà đám hậu bối này lại không hay! Nếu chúng là đệ tử của Thiên Thương Môn, Kiều An nhất định sẽ bắt chúng chép phạt mười lần cuốn "Vạn Yêu Lục" cho chừa.
Tiền Hải Thanh nói: "Nhưng cỏ Thanh Thanh mà cô nói đã tuyệt tích cả trăm năm nay rồi, chắc là do môi trường thay đổi, không thích ứng được nên đã tuyệt chủng từ lâu."
Kiều An ngơ ngác: "Hả?" Rồi cô chỉ tay xuống ngay dưới chân họ: "Tuyệt chủng chỗ nào? Không phải nó đang mọc ngay đây à?"
Đến lượt Tiền Hải Thanh, Trường Uyên và Liêm Ngôn Thành ngẩn người ra. Cả ba cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bồn hoa. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những bông hoa hướng dương trong bồn khẽ rung rinh. Có lẽ vì bị nhìn chằm chằm quá lâu, cánh hoa của chúng từ từ khép lại, một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Ái chà, ghét quá đi! Nhìn gì mà nhìn!"
Cả ba người: "..."
Lúc này, cả ba đều có chung một cảm giác, dưới ánh mặt trời chói chang, họ như thể đang tan chảy ra. Một lúc sau, Tiền Hải Thanh mới lắp bắp nói: "Đây... đây đâu phải Cỏ Thanh Thanh, đây là hoa hướng dương mà!" Anh chưa từng nghe nói hoa hướng dương có thể biến thành yêu quái và nói tiếng người bao giờ. Kiều An bước tới, chạm nhẹ vào bông hoa hướng dương. Những cánh hoa vừa khép lại bỗng nở bung ra, nghiêng về phía cô như muốn cọ vào tay cô, nhưng Kiều An đã né tránh: "Tôi cũng không biết, trước đây Cỏ Thanh Thanh đâu có hình dáng như thế này."
...
"Hôn em cái nào, em sẽ nói cho chị biết." Cỏ Thanh Thanh uốn éo thân mình.
Kiều An búng nhẹ vào cuống hoa của nó: "Nói mau!"
Cỏ Thanh Thanh rên rỉ: "Rồi rồi, tại vì mọi người đều biết hình dáng cũ của chúng em. Mãi mới tìm được chỗ trú chân, muốn nghe lén chút chuyện mà ai cũng nhổ rồi vứt chúng em đi. Nên là chị em em quyết định đi phẫu thuật thẩm mỹ hết. Đúng là xinh đẹp quá cũng khổ, giờ có khuôn mặt bình thường rồi mới nghe được nhiều chuyện hay ho chứ!"
"..."
Tiền Hải Thanh: "Chiêu trò đểu giả này là ai bày ra thế?"
Cỏ Thanh Thanh vênh mặt đầy tự hào: "Kết tinh trí tuệ tập thể, đây là sản phẩm trí tuệ của cả đám bọn ta đấy!"
Trường Uyên: "Hèn gì mấy lần trước bọn yêu quái đều cao chạy xa bay trước khi chúng ta đến, hóa ra là ngươi làm tay trong báo tin!"
Cỏ Thanh Thanh gân cổ lên cãi: "Nói bậy! Ta là Cỏ Thanh Thanh cắm rễ ở Cục Quản lý Yêu Quái, ta có đạo đức nghề nghiệp đàng hoàng, ta mới không bán tin khi các ngươi đi bắt yêu quái đâu!"
Kiều An chớp lấy trọng tâm: "Vậy là ngươi đã bán tin khác?"
Cỏ Thanh Thanh cười hề hề: "Ấy chết, toàn chuyện vặt thôi mà, nói nhỏ cho nghe nè, dạo này Tiền Hải Thanh bị rụng tóc nhiều lắm, đang lùng sục bệnh viện cấy tóc đấy."
Mặt Tiền Hải Thanh đỏ bừng lên: "Ngươi... Ta nhổ tận gốc nhà ngươi!"
Trường Uyên cười tủm tỉm ngăn lại: "Hải Tử bình tĩnh, nghe tiếp xem..." Nhưng rồi nụ cười tắt ngấm, chỉ còn nghe thấy giọng the thé của Cỏ Thanh Thanh: "Thực ra Trường Uyên gà mờ lắm, toàn thuê người cày rank game thôi, trình gà mà còn nghiện..."
Trường Uyên: "…"
Lần này cả hai cùng nhào vào Cỏ Thanh Thanh, nó nhanh nhẹn nhảy ra khỏi đất, nhờ những bước di chuyển lả lướt mà trốn sau lưng Kiều An. Kiều An che chắn cho nó, nói với Tiền Hải Thanh và Trường Uyên: "Chờ sau này tôi vào làm, sẽ cho nó làm cây cảnh để bàn làm việc."
Tiền Hải Thanh bực tức nói: "Mới có thi viết thôi, sao cô biết chắc mình sẽ đậu?"
Kiều An: "Quyên góp yêu quái quý hiếm không phải được cộng điểm sao? Đủ để vào vòng phỏng vấn rồi."
Chị Gương xem kịch vui đã đủ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Phải là yêu quái quý hiếm cấp một mới được, cô định quyên cái gì?"
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |