Chương 27
Kiều An: "Mộng Yêu."
Tiền Hải Thanh và Trường Uyên đang nhăm nhe Cỏ Thanh Thanh đều dừng lại, ngay cả Cỏ Thanh Thanh cũng kêu lên: "Woa, Mộng Yêu vẫn chưa tuyệt chủng sao? Lần cuối cùng Mộng Yêu xuất hiện là từ năm trăm năm trước đó, vì kén ăn, không có giấc mơ chất lượng cao để ăn, nên đã chết đói cả rồi!"
Kiều An lôi Mộng Yêu ra: "Vẫn còn bé tí, mọi người có điều kiện nuôi nó không?"
Tiền Hải Thanh trố mắt nhìn con chim nhỏ mũm mĩm trước mặt, cùng là đồng loại chim chóc, cảm giác thân thiết bỗng dâng lên, cậu ta gật đầu lia lịa: "Có chứ có chứ, tụi này nhất định sẽ cung phụng nó như lão tổ!"
Mộng Yêu mở đôi mắt như hạt đậu, thấy xung quanh mình vây đầy người, liền hiểu ra mình đã đến Cục Quản lý Yêu Quái: "Ta không cần lương, chỉ cần giấc mơ, thật nhiều giấc mơ ngon lành!"
"Có có có, ngươi muốn mơ gì cũng được, cứ để tụi này lo!"
"Tối nay có thể cho ta một giấc mơ đẹp được không?"
Mộng Yêu có thể điều khiển giấc mơ của con người, nhưng cũng phải dựa vào người đó, ví dụ như Dụ Dương, dù Mộng Yêu có cố gắng thế nào, giấc mơ của anh ấy cũng chỉ toàn tiền, cố thêm nữa thì tiền lại càng nhiều hơn. Nhưng bây giờ thì khác, Cục Quản lý Yêu Quái có đủ cả yêu lẫn người, hoàn toàn có thể thỏa mãn mong muốn có những giấc mơ phong phú của Mộng Yêu.
Mộng Yêu vui vẻ, đôi mắt như hạt đậu nhìn mọi người, ghi nhớ người đã nói muốn có một giấc mơ đẹp, giấc mơ đẹp chính là ác mộng, hiểu rồi! Những người khác ở Cục Quản lý Yêu Quái đều chìm trong niềm vui khi có được yêu quái quý hiếm cấp một, việc này được báo cáo lên Tổng Cục Quản lý Yêu Quái, cấp trên sẽ xem xét cấp kinh phí, còn nâng cấp thiết bị cho Cục Quản lý Yêu Quái thành phố Cao Phong, sau này nếu có chuyện tốt gì cũng sẽ ưu tiên xem xét bọn họ. Tóm lại lợi ích nhiều vô kể, chuyện của Cỏ Thanh Thanh cũng bị họ cho qua.
Chỉ có Liêm Ngôn Thành nhìn chằm chằm Kiều An không nói lời nào, cành cây trên tay vô thức vẽ vòng tròn dưới đất, cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Làm sao cô bắt được Mộng Yêu vậy? Cô có lưới bắt mộng à?"
Câu nói của anh ấy khiến những người xung quanh bừng tỉnh khỏi cơn hưng phấn, đúng rồi, Mộng Yêu quý hiếm là vì ít người phát hiện ra tung tích của chúng, muốn bắt được lại càng khó hơn. Theo ghi chép từ trước đến nay, chỉ có Thiên Thương Môn từng bắt được Mộng Yêu, họ đã nghiên cứu ra lưới bắt mộng, nhưng lưới bắt mộng rốt cuộc làm bằng chất liệu gì, làm như thế nào, ngoài đệ tử nội môn của Thiên Thương Môn ra thì những người khác đều không biết. Giờ nghe Liêm Ngôn Thành hỏi vậy, những người còn lại đều nhìn về phía Kiều An.
Kiều An bình tĩnh nói: "Không có, làm gì có thứ đó, đắt lắm. Lúc ấy nó vừa tỉnh ngủ, đâm sầm vào tay tôi." Dù sao thứ cô tiện tay làm ra cũng chẳng phải lưới bắt mộng, cô đâu có thứ gỗ ngưng thần gì đó.
Mộng Yêu liếc xéo đôi mắt hạt đậu về phía Kiều An, kẻ vô liêm sỉ này lại đi lừa người rồi. Nhưng thấy Kiều An thản nhiên như vậy, mọi người đều tin lời cô nói. Kiều An để Mộng Yêu lại, một mình rời khỏi Cục Quản lý Yêu Quái, ra đến cổng, cô lấy lưới bắt mộng trong túi ra, nhanh chóng tháo tơ tằm băng ở trên, tiện tay ném cành cây khô vào thùng rác bên đường, còn tơ tằm băng thì được cô quấn quanh cổ tay.
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |